Khánh Minh cõng bé con với cái chân thương tật về nhà làm mẹ Hà xót con dâu quá chừng.

Với tư cách là đứa con trai ruột “thừa”, Khánh Minh có công cõng người về không được khen mà còn bị mẹ chửi lây.

Khánh Minh bị mẹ la xong một chập thì lại tiếp tục cõng Hạ Chi đi lên phòng cô bé.

Hạ Chi vừa được anh đặt xuống giường liền lăn ra nằm luôn vì mệt. Khánh Minh cũng nằm theo bên cạnh, cái thân hắn cũng khổ ghê, khi không cũng bị mẹ la.

Nằm một hồi, lại bật chế độ “cù nhây”, có người vươn tay chọt má con gái nhà người ta.

“Mà Hạ Chi này, chân em đau như vậy chắc là không di chuyển nhiều được đâu nhỉ? Thế thì làm sao mà đi tắm được? Em có cần anh tắm cho không?” Mặt Khánh Minh tỏ vẻ lo lắng.

Hạ Chi nghe đến thế lập tức ngồi bật dậy, nhìn Khánh Minh đầy hoài nghi, đáp gọn lỏn:

“Em không cần đâu nhé, cảm ơn.”

Vậy mà có người vẫn ra vẻ tốt bụng mà nói tiếp:

“Làm sao mà được, em đi không nổi nữa rồi, anh phải lo chứ. Thôi không sao đâu, đừng ngại, cứ để anh tắm cho.”

Nói xong Khánh Minh liền nhích người đến gần, ngồi thẳng dậy chuẩn bị tư thế bế bổng Hạ Chi đi vào nhà tắm, trong bộ dạng lúc này của ai đó cực kỳ khỏe mạnh khác hẳn với cái dáng vẻ đau lưng mỏi gối vừa rồi.

Hạ Chi giãy giụa, hai tay ôm chặt thành giường, có chế.t cũng không chịu. Khánh Minh thì ở cứ ở bên tai cô bé luôn miệng nói mấy lời để dỗ ngọt, bàn tay hắn dần dần gỡ từng ngón tay đang bấu víu trên thành giường của Hạ Chi, mặt tươi rối, đã vậy còn rất gian nữa.

Mẹ Hạ cầm chai thuốc bước tới cửa, thấy thế lại càng bực thêm, bà đi đến đánh một phát vào cái vai “thương tật” của thằng con trai mất nết nhà mình, làm ai đó la oai oái.

“Anh đi về phòng ngay cho tôi, em đã bị đau chân mà ở đó còn ghẹo em nữa.”

Mẹ Hà bực hết cả mình, lại mắng cho Khánh Minh thêm một trận, đúng là cái tật lớn hơn cái tuổi mà.

Bị mẹ Hà đuổi mà Khánh Minh vẫn không đi, ôm vai đầy đau đớn nhưng rồi vẫn ngồi lại xem mẹ thoa thuốc cho Hạ Chi.

Lúc nãy mẹ Hà đi về phòng để tìm chai thuốc trị bông gân đợt trước ba Đức hay dùng.

Bà mang qua thoa đều lên cổ chân của Hạ Chi, có kết hợp xoa bốp cổ chân cho cô bé, lại còn dặn dò đủ kiểu:

“Chân như thế này thì con hạn chế cử động thôi nhé, có gì thì bảo cô hoặc Khánh Minh sang giúp con.”

“Dạ, con biết rồi ạ.”

“Giờ con còn đau nhiều không?”

“Dạ, chân của con không còn đau nữa đâu ạ.”

Mẹ Hà nghe vậy tự dưng lại mỉm cười, biết cô bé sợ bà lo nên cố chịu đựng thôi, bà véo mũi Hạ Chi một cái: "Xạo nhé, làm sao mà hết đau nhanh đến như vậy được, chân của con vẫn chưa hết sưng đây này." Giọng mẹ Hà đầy cưng nựng.

Hạ Chi nghe thế cũng cười theo, lòng cô bé thấy ấm áp lắm.

Mẹ Hà vừa hỏi chuyện vừa xoa chân giúp Hạ Chi, rồi còn bảo từ mai sẽ làm thêm mấy món cho hạ chi bồi bổ để xương khớp cứng cáp hơn, cô bé chỉ ngồi nhìn mẹ Hà mà tròn xoe hai mắt, cái đầu tự động gật gù như gà mổ thóc. Hạ Chi có mẹ Hà chăm cũng đỡ tủi thân hơn hẳn, vì mẹ Hà quan tâm cô bé y hệt mẹ An chứ không có độc ác như anh, toàn bắt nạt người ta.

Khánh Minh ngồi dưới chân giường, nhìn mẹ mình xoa bớp chân cho Hạ Chi quá thuần thục mà không khỏi trầm trồ. Nhớ lại thì, lần trước không biết mẹ lấy đâu ra chai thuốc mỡ cho hắn, có lần hắn vừa ho mấy tiếng là mẹ liền có ngay mấy viên thuốc đưa tận tay bắt hắn uống, chỉ cần có dấu hiệu cảm sốt một chút thì miễn là có mẹ ở nhà liền có thuốc để dùng, nhiều khi mấy con virus còn chưa kịp phát tán nữa chứ, đồ trong nhà không tìm thấy hỏi mẹ một tiếng liền sẽ tìm gặp. Nhiều lúc, hắn thật sự cảm thấy mẹ hắn có cả cái túi thần kỳ của Doraemon luôn rồi đấy.

“Sao cái gì mẹ cũng biết nhỉ?” Mẹ Hà và Hạ Chi ngồi trên giường, Khánh Minh ngồi dưới đất, tay chống cầm, vu vơ hỏi.

“Vì tôi là mẹ mấy người.”

Mẹ Hà vừa xoa xoa chân Hạ Chi, cười nhẹ một tiếng, bình thản đáp.

Cho dù có lớn cách mấy thì ở trước mặt ba mẹ cũng chỉ như trẻ con thôi.

Không khí đang yên ổn là thế, tự dưng mẹ Hà quay sang nhìn Khánh Minh rồi bắt đầu xỉa xói:

“Còn anh nữa, có mỗi mình Hạ Chi thôi mà chẳng coi sóc được gì cả, tệ ơi là tệ.”

Mặt Khánh Minh rõ oan ức: “Con làm được gì chứ? Bọn con cũng có học chung lớp đâu mà kè kè ở bên cạnh em ấy được?”

“Thôi đi, anh đừng có mà cãi, đàn ông đàn ang cái kiểu này thì sau này làm gì mà gánh vác được gia đình? Mẹ nhìn thấy anh chẳng đáng tin cậy chút nào cả.”

“Thì, thì con, nhưng mà...” Khánh Minh cạn lời, rõ là hai chuyện này đâu có liên quan đâu chứ?

Mẹ Hà không đợi đứa con trai nói xong đã vội quay sang cái mặt nhỏ kia, dặn dò: “Hạ Chi này, sau này nếu con có chọn chồng thì phải chọn một người đáng tin cậy một chút nhé.”

Lúc đầu cô bé có hơi ngạc nhiên, nhưng mà nghe mẹ Hà nói vậy mà đầu Hạ Chi như được khai sáng, vậy chắc là nếu sau này cả hai có hủy hôn thì bà cũng không giận rồi. Nghĩ thế nên cô bé liền mỉm cười với mẹ Hà, "dạ" một tiếng rõ vang.

Quay đi quay lại, không biết từ khi nào không hay có cái người khó ưa đã ngồi bên cạnh cô bé, lại còn vươn tay nhéo má Hạ Chi đau ơi là đau, mặt rõ là cộc:

“Ai cho mà em dạ hả?”

“Cô ơi!” Hạ Chi quay sang mẹ Hà cầu cứu.

Bà bật cười, nghiêm mặt nhìn Khánh Minh:

“Tôi cho đấy, được không?”

“Mẹ này, mẹ chỉ có độc nhất một đứa con trai thôi đấy.”

“Thì sao?”

“Thì, thì mẹ phải...”

Thấy Khánh Minh cứ ấp úng chẳng nói hết lời, mẹ Hà lại lắc đầu: “Thế đấy, có mấy chữ cũng không nói ra được thì bảo người ta tin cậy kiểu gì?”

“...” Đúng là không nói nổi, cũng không phản bác được nữa, vì đúng quá chứ sao.

Quả thật, lời thật lòng thường rất khó để nói ra, vì nói ra biết đâu lại là lời từ chối phũ phàng.

Không phải không muốn nói, mà vì hiện tại đang quá tốt đẹp, có người, rất sợ vì một điều gì đó mà khiến những thứ tốt đẹp này sẽ bỗng dưng thay đổi.

Ngồi nói chuyện một hồi mẹ Hà bảo Hạ Chi nằm nghỉ, nhưng sau đó từ sâu trong tiềm thức bà bắt đầu ngờ ngờ ra có cái gì đó không đúng.

Hình như là một sự nguy hiểm đang tới gần, mẹ Hà hít hít mũi, chưa đầy ba giây sau, bà hét toáng lên:

“Thôi chế.t cha, cái nồi cá kho của tôi!!!”

Mẹ Hà nói xong rồi chạy như bay xuống lầu.

Khánh Minh nhìn theo bóng lưng mẹ một lúc, rồi lại nhìn cái mặt tròn trịa lại hay bướng bỉnh này, không hiểu sao hắn thấy nóc nhà của ba vừa cao vừa giỏi, còn ai đó thì...

Đang mải mê nghĩ ngợi, Hạ Chi bỗng dưng kéo kéo tay áo sơ mi của Khánh Minh, dè dặt hỏi nhỏ: “Cái, cái vai anh có đau lắm không? Hồi nãy cô đánh anh có trúng cái chỗ vết cắn không?”

“Lo cho anh à?” Khánh Minh mỉm cười hỏi, mắt nhìn Hạ Chi như muốn xác nhận được điều gì đó.

Hạ Chi không dám nhìn thẳng mặt Khánh Minh mà cứ len lén liếc nhìn sang chỗ khác, nhỏ giọng ấp úng: “Thì, thì em cắn rứt lương tâm thôi, tại hồi nãy em thấy anh có vẻ đau đớn lắm.” Rồi cô bé bắt đầu phụng phịu, “Mà nếu không có gì thì thôi đi vậy, coi như em chưa nói gì đi.”

Hạ Chi nói xong định quay mặt đi, trốn vào trong chăn, ngay lúc ấy bàn tay bỗng dưng bị nắm lấy.

“Vai anh đau lắm đấy, em xem giúp anh đi.”

Khánh Minh nũng nịu nói.

Hạ Chi chớp chớp mắt, lòng “mắc ói” vì cái giọng nói của anh, nhưng mà vẫn quan tâm hỏi han:

“Thế, để em xem cho.”

Hồi nãy cô bé cắn cũng mạnh lắm, chắc là, vừa bằng sức mấy lần trước đấy, tại anh làm cô bé ức quá chịu không được. Nhưng mà cũng may vai anh có thêm lớp áo chắc cũng không đến nỗi nào, Hạ Chi nghĩ vậy.

Kết quả là, thật sự là không có chảy máu như máy lần trước, mới... rơm rớm máu thôi.

“Anh không biết đâu, em thoa thuốc cho anh đi.” Vẫn là cái giọng nũng nịu đấy.

Hạ Chi không nói, cô bé với tay đến tủ đầu giường lấy chai thuốc rồi chấm lên một ít thoa cho cái đồ đáng ghét kia, nhưng mắt thì không dám nhìn trực diện, vì mấy dấu răng cũng hơi ghê, đối với một người sợ lổ như Hạ Chi.

Tay Khánh Minh giữ nếp áo để lộ một mảng vai trần để Hạ Chi thoa thuốc mỡ cho hắn. Trông cái mặt có vẻ thỏa mãn lắm, còn cái miệng thì cứ la oai oái than đau, hại cô bé nọ bối rối không biết làm sao, lòng thì bứt rứt không yên.

Tầm mắt Khánh Minh nhìn nhìn cái mặt nhỏ kia đang ở khoảng cách gần, lòng chẳng cần ăn kẹo vẫn thấy ngọt, có người lén lúc nhích người đến gần, bàn tay đưa ra chọt chọt hai má cô bé nọ, lại còn xoa xoa đủ kiểu, Hạ Chi gần như chẳng để tâm đến, cô bé chỉ liếc nhìn Khánh Minh một cái rồi quay mặt đi thôi.

Vậy mà có người không chịu yên, còn buông lời trêu ghẹo con gái nhà người ta:

“Hạ Chi này, hình như dạo này em kiếm lời của anh nhiều lắm rồi đấy.”

“Em kiếm lời của anh hồi nào đâu?” Hạ Chi đóng nắp chai thuốc, thấy anh nói vô lý nên hỏi lại.

“Em đừng có chối nhé, rõ là giờ em sờ mó người anh mà em còn bảo không à? Đã vậy em lợi dụng riết thành quen, chẳng thấy em ngại ngùng gì hết.”

“Gì chứ? Rõ là anh bảo em bôi thuốc giúp còn gì?”

“Anh bảo em làm thì em làm liền à? Đã vậy còn thoa lâu quá chừng.”

“Chứ anh cứ kêu đau sao em thoa nhanh được?”

Cái mặt nhỏ thể hiện rõ sự bất mãn, mím môi tức tối, lòng thì hậm hực, đúng là cái con người lật lọng mà.

Nghĩ vậy rồi coi bé tỏ vẻ giang hồ, hất mặt nói: “Cũng, cũng có gì đâu để sờ, người anh ốm như que củi ấy.” Hạ Chi càng nói càng hăng, “Gầy chỉ có da bộc xương thôi, nên em thấy cũng bình thường. Có gì đâu mà kiếm lời?”

Cái mặt Khánh Minh đen xì xì:

“Em dám... hay quá nhỉ? Ai nói với em người anh chỉ có da bộc xương? Có cần anh cho em xem “múi sầu riêng” không hả?”

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play