Rầm!

Vừa về đến nhà là Hạ Chi lấm la lấm lét ôm balo chạy vội lên phòng đóng cửa lại.

Trưa hôm nay mẹ Hà không có nhà, ba Đức thì đi làm cũng không về, may mắn Hạ Chi có thời gian chuẩn bị.

Cô bé đem cún con từ trong ba lô ra, việc đầu tiên có vẻ là phải mang cún đi tắm, cái bộ lông màu xám của nó trông có vẻ bết.

Khánh Minh thấy ai đó có biểu hiện là lạ, bắt đầu sinh nghi. Lại thêm cái việc hắn lên bảo Hạ Chi xuống ăn cơm mấy lần mà ai đó cứ lần lựa bảo hắn ăn trước đi. Khánh Minh im lặng không gọi nữa.

Đang định vặn cửa đi vào phòng thì lại nhận ra có người chốt phía trong mất rồi.

Thám tử lừng danh Cominh đoán chắc có vấn đề, nhóc con hôm nay lại bày trò gì rồi.

Hạ Chi ở trong nhà tắm bắt đầu xịt nước cho cún con, rồi lại cho nó chút sà phòng lên người, cún con thì cứ chạy khắp phòng chẳng chịu yên, Hạ Chi tính tình lại vụng, thế rồi một bé thỏ cộng thêm một bé cún quậy cho phòng tắm tanh bành, tan hoang, nước văng tung tóe, xà phòng và đồ đạt cũng rơi vãi khắp nơi.

Hạ Chi đành ôm cún nhỏ rồi cũng ngồi bẹp xuống sàn giúp nó dội nước, hại cả người cũng ước nhem.

“Cún nhỏ mày đừng có chạy nữa mà.”

“Nằm yên nhé, một xíu nữa chị Hạ Chi tắm xong mày sẽ thơm tho nhất trần đời này luôn.”

“Gâu, gâu, gâu.”

Hạ Chi còn đang bận rộn, thình lình, cửa phòng tắm mở toang, Khánh Minh đưa mắt nhìn vào, mặt ngơ ngác, rồi lại nhíu mày nhìn cái cục lắm lông trong tay Hạ Chi.

Hạ Chi mắt nhìn cún, mắt nhìn anh, nhìn đi nhìn lại khắp phòng rồi lại nhìn anh, nhìn cún nhỏ. Đến khi bốn mắt lại chạm nhau lần nữa, cô bé không biết phải làm sao, rồi thì tự dưng Hạ Chi hét toáng lên.

“Áaaaaaaa! Anh là cái đồ biến thái! Sao anh lại vào nhà tắm của con gái? Anh đi ra, đi ra mau lênnnn!”

Hạ Chi hét một hơi dài, rồi bắt đầu ném đồ túi bụi vào người Khánh Minh làm cho hắn suýt thì trở tay không kịp, rõ ràng có người vừa ăn cướp vừa la làng, làm việc xấu mà còn mắng người ta, Khánh Minh chẳng biết phải làm sao, đành theo lời ai đó mà nhanh chóng lũi ra ngoài, thật ra là cũng vì phép lịch sự, đúng là không nên tự tiện như vậy thật.

Cửa phòng đóng lại.

Ở bên trong, Hạ Chi hít một hơi thật sâu, chẳng biết phải làm sao tiếp nữa, bị anh phát hiện mất rồi.

Cô bé còn đang lo lắng thì anh ở ngoài cửa kêu lên, giọng lạnh băng.

“Em xong việc chưa? Xong rồi thì mang cái thứ đó ra đây.”

Hạ Chi nghe anh nói xong thì chậm chạp với tay lấy cái khăn tắm rồi cuộn tròn bé chó vào khăn, ngoan ngõan đem cún nhỏ ra ngoài, biết làm sao giờ, dù sao cũng bị anh bắt gặp rồi.

Khánh Minh khoanh hai tay trước ngực, nghiêm mặt nhìn Hạ Chi.

“Cái thứ này em nhặt ở đâu ra?”

“Ở, ở sau trường, lúc nãy em đi vứt rác thì nhìn thấy nó.” Hạ Chi nhìn Khánh Minh mặt ỉu xìu, “Hình như nó không có nhà, em thấy nó đáng thương nên nhặt về.”

“Thế hóa ra lúc nãy em tự dưng biến mất là tại vì cái thứ này?”

Hạ Chi gật gật, rồi lại cúi đầu ôm cún nhỏ mắt nhìn xuống sàn nhà. Trông hai đứa bấu víu vào nhau tội nghiệp lắm, thế mà anh chẳng thương xót gì hết, anh lại còn lạnh lùng vặn hỏi.

“Đừng nói là em muốn mang nó về nuôi đấy nhé?”

Hạ Chi nhìn Khánh Minh, hai mắt long lanh mang theo chút hy vọng, yếu ớt hỏi: “Có được không?”

“Tất nhiên là không.” Khánh Minh nghiêm giọng, nói.

“Anh cho em nuôi đi mà, nó mồ côi, nhìn nó đáng thương lắm.”

“Vậy thì đưa anh, anh mang cho Chí Kiên nuôi, nhà nó cũng có mấy con chó, vậy là hết mồ côi.”

“Không được đâu, nhà anh Chí Kiên toàn nuôi mấy con to to thôi. Nó còn nhỏ nó sẽ bị ăn hiếp.”

“Vậy thì để bạn em nuôi đi, Đan Linh và Bảo Ngọc ấy.”

“Em cũng không biết, hình như nhà hai cậu ấy cũng không có nuôi thú cưng.”

“Nhà chúng ta cũng không có nuôi đâu đấy.”

“Nhưng mà nhìn nó tội nghiệp thì biết làm sao?”

Hạ Chi lại ủ rũ nhìn cún nhỏ, Khánh Minh có vẻ sắp mất hết kiên nhẫn.

“Thế bây giờ em muốn sao? Không phải em không biết là anh ghét chó sao?”

“Nhưng nó không phải là chó.”

Mặt Hạ Chi cực kỳ kiên quyết, cô bé nói một cách dứt khoát. Khánh Minh cũng chẳng biết cục bông nhỏ lấy tự tin ở đâu ra để nói như vậy nữa, mặt hắn có phần bực dọc.

“Chứ là gì? Nó lắm lông, cái mõm thì dài, có bốn chân, không là chó thì chẳng lẽ lại là mèo.”

“Nó... nó là cún mà. Anh ghét chó chứ đâu có ghét cún đâu.” Cái mặt nhỏ chân thành biết mấy.

“...”

Thật sự cạn lời mà. Khánh Minh tức quá cốc đầu cục bông nhỏ một cái.

“Đừng lý sự cùn với anh, đưa nó đây, anh mang qua nhà anh Chí Kiên.”

Khánh Minh bước lên giật lấy con chó nhỏ, Hạ Chi quyết chí giành lại.

“Không được, anh không được mang nó đi đâu.”

Hai người dằn co qua lại, cuối cùng Khánh Minh giành được. Rồi thì Khánh Minh lại đưa cún nhỏ lên cao, Hạ Chi cứ với mải mà chiều cao “khiêm tốn” của cô bé không với tới được chiều cao “rất không hề khiêm tốn” của anh.

Khánh Minh xoay người đi ra khỏi phòng. Hạ Chi gấp gáp kéo anh lại, Khánh Minh không kịp trở tay, bị tập kích bất ngờ nên mất thế làm cả hai cũng ngã nhào...

còn tiếp...

...

#mèo

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play