“Khánh Minh ơi! Con bé Hạ Chi nó... đâu... đâu rồi...”
Mẹ Hà vừa đẩy cửa phòng thằng con trai nhà mình, rồi như bất động khi nhìn thấy bé con mà bà muốn tìm đang nằm trên giường... à không, là đang nằm trên người đứa con trai nọ.
Đầu mẹ Hà bắt đầu xẹt qua mấy hình ảnh cực kỳ khủng bố làm cho bà cũng quên mất ý định ban đầu.
“Hai... hai đứa đang làm gì vậy?” Mẹ Hà ngập ngừng hỏi.
“...” Bầu không khí bỗng rơi vào trầm tư.
Qua vài giây, bà hắng giọng mấy tiếng, lại xem như không nhìn thấy gì kỳ lạ, bình tĩnh hết mức mà lên tiếng.
“Hai đứa... thức rồi thì mau chuẩn bị đi học đi, muộn học bây giờ.”
Cả hai vẫn ngơ ngác, đồng loạt gật gù.
Mà Hà cũng gật gật rồi cứ thế đi ra ngoài.
Bà vừa rời khỏi, có người mới kịp định thần lại mà nhảy khỏi người kẻ đáng ghét nọ. Hạ Chi thừa cơ giật lại điện thoại của mình, phụng phịu đi ra khỏi phòng, rồi như nhớ ra gì đó cô bé quay đầu hậm hực nhìn anh, sau đó đi vòng qua giường ôm bé thỏ bông đi về phòng.
“Sao em bảo uncrush mà còn để mật khẩu như vậy?”
Khánh Minh nói với theo.
Hạ Chi vẫn chưa hiểu gì.
Mật khẩu?
Mật khẩu điện thoại của cô bị làm sao?
“Mật khẩu là ngày sinh nhật của anh.”
Thấy mặt cô đang nhăn nhó suy nghĩ, có người tốt bụng vạch trần bí mật nhỏ mà hắn vừa phát hiện ra.
Lời kia nghe qua thì có phần lạnh lùng, dửng dưng lắm. Nhưng đâu ai biết, có người lại thầm mong cô bé kia sẽ thừa nhận mình vẫn còn thích hắn.
Suýt nữa thì quên, bởi vì đã để quá lâu cho nên đến bây giờ chính Hạ Chi cũng quên mất dãy số kia vì đâu mà có rồi.
“Em ngại đổi thôi, sợ đổi xong thì quên mất, từ từ rồi em cũng đổi anh đừng có lo lắng quá, em sẽ không thích anh nữa đâu.”
Hạ Chi chậm rãi nói.
Hết sức “tốt bụng” mà xoa dịu hết nỗi lòng của người nào đó.
Cô bé nói xong thì đi ngay ra khỏi phòng luôn, từ đến cuối cũng chẳng hề quay đầu, nên chắc chắn sẽ không nhận ra sự hụt hẫng trên nét mặt của ai đó.
...
Buổi sáng hôm ấy.
“Hôm... qua, hai... hai đứa ngủ chung sao?” Mẹ Hà ngập ngừng lên tiếng.
Khụ... khụ... khụ..
Mẹ Hà vừa nói xong Ba Đức liền sặc một cái, rồi ho liên tiếp mấy cái liền.
“Ăn từ từ thôi. Bao nhiêu tuổi rồi mà không để ý gì hết vậy.” Mẹ Hà vừa vỗ vỗ lưng chồng vừa trách móc.
“Cũng không phải tại con, hôm qua có người đòi ngủ chung với con mà.”
Khánh Minh hết sức bình thản nói, cái thái độ dửng dưng cứ như là người ngoài cuộc không bằng.
Nghe xong, mẹ Hà và ba Đức đồng loạt quay đầu nhìn bé con đồng phạm bên cạnh.
“Tại, tại hôm qua con sợ... sợ m.a, cho nên con mới... mới năn nỉ anh cho ngủ chung với anh ạ.”
Dù chẳng rõ tại sao tự dưng cả gia đình lại trở nên căng thẳng như vậy nữa.
Chắc là do cô bé đã làm sai gì đó cũng nên.
“Chỉ... có vậy?” Mẹ Hà chậm rãi hỏi lại.
Không phải bà không biết, ở cái tuổi này nếu yêu thương một người có thể sẽ moi hết tim gan ra mà yêu, có lúc sẽ bốc đồng và không kịp suy tính, dù biết rằng hai đứa đã có hôn ước, nhưng mà, bà chỉ lo, dù gì cả hai đều còn nhỏ, vẫn chưa đủ sức để gánh chịu hết những việc mình làm, nếu đi quá giới hạn, hậu quả thật sự sẽ được đánh đổi bằng cả tương lai tốt đẹp.
“Chỉ vậy thôi ạ.” Bé con nào đó chẳng hiểu gì, cứ chớp chớp mắt nhìn mẹ Hà rồi gật gật đầu.
“Ừm, vậy thì may quá...”
“May cái gì vậy ạ?” Hạ Chi ngô nghê hỏi lại.
“Nhưng mà con cũng không chắc...”
Mẹ Hà còn chưa kịp đáp, thằng con trai lại đột nhiên lên tiếng.
Câu nói lấp lửng ấy làm cho ruột gan hai vợ chồng già lộn tùng phèo hết cả lên, tim đập thình thịch. Có thể xác định là không phải cả hai cùng “gây án”. Nhưng mà lỡ như là một bên lợi dụng lúc con gái nhà người ta không phòng bị mà “gây án” thì phải làm sao?
“Không chắc? Không chắc cái gì cơ?” Mẹ Hà hỏi với vẻ mặt bình thản nhất, nhưng mà lòng thì đang bắt đầu nổi bão.
“Con cũng không chắc có phải nhóc con nào đó cố tình giả vờ sợ sệt để âm mưu ngủ chung với con hay không nữa? Nhiều khi là có trò gài bẫy gì đó cũng nên.”
Lúc nói ra lời này, mặt Khánh Minh cực kỳ gợi đòn, đã vậy giọng điệu còn trông như là bất mãn lắm.
Hạ Chi nghe xong liền ngơ ngác tại chỗ.
Âm mưu?
Gài bẫy?
Là sao?
Cô làm vậy để làm gì?
Một lượng lớn kiến thức cần phải tiếp thu làm não tự dưng cũng quá tải theo.
Nghe Khánh Minh nói xong, mẹ Hà tức quá xáng ngay đôi đũa trên tay lên người thằng con trai "ruột thừa"nhà mình.
“Anh bớt làm giá tôi nhờ. Đừng có gán mấy cái suy nghĩ đen tối của mình lên người em. Ai có âm mưu thì người đó tự biết đi."
"..."
Mặt bà tức vô cùng, nói rồi lại quay sang nhìn Hạ Chi đầy trìu mến.
“Hạ Chi, nếu tối con mà sợ thì cứ lên phòng ngủ với cô.”
“Thật ạ?” Bé con mắt sáng rỡ hỏi lại.
“Thật.”
“Vậy còn anh?” Ba Đức bất mãn nói.
“Anh ngủ ở phòng Khánh Minh!”
“Con không ngủ chung với ba đâu.”
“Tôi cũng không có nói là anh được ngủ chung với chồng tôi.”
Mẹ Hà suy tư chốc lát rồi khẽ cười.
“???”
“Anh đi ra sô pha mà ngủ.”
“...”
Mẹ ghẻ!
Bởi thế mà ngày nhỏ cứ hay bảo là nhặt hắn ngoài gốc chuối, nói không chừng là thật cũng nên.
...
“Hạ Chi, mẹ bảo em quên uống sữa này.”
Hạ Chi đang bước ra nhà thì bị Khánh Minh nắm lấy ba lô kéo lại. Tự dưng cô trở thành bé rùa đi lùi.
Chuyện là từ hôm Hạ Chi bị sốt, sau đó thì Đỗ Nhật Hà mới biết được chuyện bé con ngày nhỏ sinh non, mà lúc sinh cũng thiếu cân nghiêm trọng nên bị suy dinh dưỡng một thời gian dài. Đã vậy năm đó lúc sinh Hạ Chi được hơn tháng mẹ bé con bị ốm nặng một trận... đến cái mức mà bé con mới sinh suýt nữa thì mất mẹ, bởi vậy cho nên ông Ngoại cô bé sợ quá nhất quyết không cho mẹ bé sinh thêm một lần nào nữa. Bởi vì sinh non cộng thêm việc suy dinh dưỡng cho nên sức khỏe của bé con cũng yếu hơn hẳn, mẹ Hà nghe vậy thì xót lắm, thế là từ sau khi biết được chuyện đó bà chăm bẳm cô bé kỹ vô cùng, ngày nào cũng bắt phải ăn hết phần ăn sáng, càng không cho bỏ bữa, đã vậy trước khi đi học còn ép cô bé uống thêm một ly sữa “to đùng” nữa mới yên tâm, mà hôm nay tâm trí rối loạn vì việc kia, lại thêm hộp gia đình hơi lâu, thế là quên bén mất việc ép Hạ Chi uống sữa, thế là bà đành nhét cho Hạ Chi một hộp sữa nữa đi học.
Đỗ Nhật Hà chăm Hạ Chi cứ như là chăm em bé, lo còn hơn lo cho thằng con trai ruột nhà mình. Mà lo làm gì, ông tướng ở nhà mà lo quá nhiều khi còn bị chê phiền cũng nên.
Chuyện này Khánh Minh cũng biết. Hôm bé con bệnh, hắn đứng ngoài nghe mẹ hắn nói chuyện điện thoại với mẹ An của Hạ Chi rất lâu, hôm ấy mẹ Hà không dám kể thật, chỉ hỏi là cô bé có ghét cái gì không, món nào ăn được món nào không, thế là tâm sự một hồi lại nói đến chuyện lúc nhỏ.
Ngày hôm ấy, có một người tự trách vô cùng.
Lúc này, Hạ Chi quay lại cầm lấy hộp sữa trên tay anh nhưng không định uống mà tranh thủ nhét vào cặp.
Có người nhìn thấy thế liền nhăn mặt, nhíu mày, đánh nhẹ lên tay cô bé một phát, chặn lại.
“Sao không uống?”
“Em lười uống quá, để đấy lát vào lớp rồi uống.”
“Không, uống nhanh, không anh méc mẹ bây giờ đấy.”
“Thì lát em uống.”
“Không lề mề nữa, uống nhanh đi, mẹ nói sức ăn của em còn yếu phải uống thêm sữa nữa, uống cho cao lên, con gái gì mà lùn có một khúc.”
Thật ra là không phải sức ăn cô yếu, mà tại hồi sáng còn bực anh nên ăn chậm xíu thôi, nhưng mà cái vế sau đúng là không thể nhịn được mà.
“Em lùn hồi nào, em cao chứ bộ, em cũng cao đứng hạng 34 trong lớp đấy.”
“Lớp bao nhiêu người.”
“Thì... tới 42 người lận đó.”
“Vậy mà còn cãi hả, lùn tịt ấy, cao hơn có 8 người mà khoe khoang cái gì. Đứng mới có tới nách người ta, uống nhanh rồi đi học không là trễ bây giờ.”
Hạ Chi hậm hực uống hết hộp sữa, là anh phân tích sai thì có, thì dù là cô hạng 34 nhưng là cũng tính mấy bạn nam luôn rồi mà, lớp cô thì có 20 nam, thêm nữa con gái và con trai dậy thì cũng đâu có giống nhau, thế nên đâu có gộp chung như vậy được, lại lấy 34 trừ 20 thì bằng 14, tính ra là cô “được” ở trong Top 15 luôn rồi còn gì.
Nhớ lại thì lúc trước có chị gần nhà đi thi hoa khôi, chị ấy cũng vào được Top 15 rồi về khoe khắp xóm, vậy cũng có nghĩa là Top 15 đã rất cao rồi đấy, cực kỳ uy tín. Nghĩ lại thì cô bé vẫn còn phát triển nữa mà, cô còn nhỏ hơn anh một tuổi nữa, biết đâu anh cũng dậy thì xong rồi, tại bây giờ anh y hệt “Ông Chú Hàng Xóm” vậy mà, suốt ngày dạy dỗ trẻ con, nói không chừng bây giờ anh cũng đang trong thời kỳ lão hóa rồi cũng nên.
Bởi vậy, biết đâu sau này cô dậy thì xong còn cao hơn anh nữa thì sao?
Hạ Chi vừa uống sữa vừa gật gù, mai sau mà cô cao hơn anh thật thì anh coi chừng, cô sẽ ngày ngày bắt nạt anh cho coi. Sẽ véo mũi, búng trán, nhéo má, để anh đau thiệt đau cho mà cho xem.
Rột... rột...
“Uống xong chưa?”
“Em uống xong rồi.”
“Đâu đưa đây anh xem nào.”
Khánh Minh đưa tay đón lấy hộp sữa trên tay Hạ Chi, gật đầu một cái rồi sải bước đến chỗ thùng rác ném đi cho cô bé.
Cứ tưởng hôm nay có thể đi học yên bình rồi, thế mà lúc lên xe lại có chuyện xảy ra.
“Em ra đằng trước ngồi đi."
...
#mèo
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT