Trên đường trở về tôi không dám nói một câu nào, ngược lại là An An thì lại hưng phấn không chịu nổi. Đúng lúc đài phát thanh phát lại ca khúc trong buổi hòa nhạc vừa rồi, thế là An An liền hát theo, hơn nữa còn hát rất to, Châu Tự không chịu nổi cô ấy quấy rầy: “Châu An An, em có thể yên tĩnh một chút không? Ồn đến mức anh không nhìn thấy đường nữa rồi.”
An An lại hát to hơn.
Châu Tự thở dài: “Thư Tinh, làm thế nào mà em chơi được với nó thế?”
“Sao chơi được với nhau á?” An An cười: “Sợ là anh đã quên, lúc đầu là ai nói muốn khiến cho em gái của anh ba ngày ba đêm không xuống được giường.”
Cả xe lập tức yên tĩnh hẳn, chỉ có An An ở một bên ca hát như chốn không người.
Sau khi đến nội thành, tôi đề nghị muốn xuống xe ở gần đó nhưng lại bị An An cau mày từ chối: “Ở khách sạn gì chứ, ở nhà anh mình là được rồi.”
“Hả?” tôi có chút xấu hổ: “Như vậy không tiện đâu…”
“Không tiện gì chứ, Châu Tự, trong nhà anh không có phụ nữ chứ?” Châu Tự mỉm cười rồi nói: “Không có, hai đứa cứ đến ở đi, chút nữa anh còn phải về công ty tăng ca.”
Tôi gửi tin nhắn cho An An: [Anh cậu ấm áp ghê, ga lăng nữa, còn đặc biệt về công ty để nhà lại cho chúng ta ở.]
An An lập tức trả lời: [Ấm áp cái đầu cậu ấy, anh ấy chính là một con chó tăng ca, một tuần về nhà ở được có hai ba hôm.]
Tôi: […]
Thực ra ở nhà của con trai không được tốt cho lắm, nhưng người con trai này lại là anh trai của bạn thân tôi, người mà tôi yêu từ cái nhìn đầu tiên, vậy nên tôi đã mặt dày ở lại.
Nhà của Châu Tự ở vùng gần nội thành, khu đất hoàng kim, trên đường còn kẹt một lúc mới tới nơi.
Đến dưới lầu, Châu Tự cũng không xuống xe, anh kêu An An dẫn tôi lên trên nhà: “Đồ ở trong nhà cứ dùng tự nhiên, trong tủ lạnh có đồ ăn đấy, chỉ là các em phải tự nấu lấy, nếu như không muốn nấu thì gọi đồ ăn nhanh, anh về công ty trước đây.”
Tôi lưu luyến không nỡ mà nhìn anh ấy một cái: “Vậy làm phiền anh Châu Tự rồi.”
Anh ấy lập tức mỉm cười: “Không phiền phức, không phiền phức, tiếng “Anh” này nghe rất hay, cũng không biết bao lâu rồi Châu An An không gọi anh là anh nữa.”
Sau khi Châu Tự đi, An An nói cô ấy đói bụng. Chúng tôi xem một lượt đồ ăn nhanh đều không tìm thấy món nào muốn ăn, cuối cùng vẫn là tôi tự mình xuống cửa hàng tiện lợi mua mì gói.
Cửa hàng tiện lợi ở ngay dưới cổng tiểu khu, tôi vừa đi xuống dưới thì nhìn thấy xe của Châu Tự, anh ấy đứng ở bên ngoài xe gọi điện thoại, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, đầu hơi hơi rũ xuống. Tôi giơ điện thoại lên chụp một tấm, dường như anh ấy phát giác ra được, ngẩng đầu lên rồi nhìn thấy tôi.
Sau đó anh ấy mỉm cười.
Tôi vội vàng ấn một phát mười tấm liên tiếp.
Quả nhiên người đẹp nhìn thấy ống kính thì đều không tránh né.
Anh ấy cúp điện thoại, dập tắt điếu thuốc rồi đi tới chỗ tôi: “Sao lại xuống đây thế?”
“Xuống mua đồ ăn ạ.”
“Không phải trong nhà có rồi sao? Em muốn mua mì gói hả?”
“Những thứ ở trong nhà, bọn em đều không biết nấu.”
Anh bật cười: “Thôi vậy, lên xe đi, anh đưa em đi ăn mì thịt bò.”
Hai mắt tôi sáng lên: “Thật sao ạ? Không phải anh nói phải đến công ty tăng ca sao?”
“Không có chuyện gì gấp, đến muộn một chút cũng được.” Lúc này, tôi càng thêm phần chắc chắn rằng anh ấy chỉ vì muốn nhường chỗ ở cho chúng tôi nên mới đi chỗ khác.
Châu Tự lái xe tầm mười phút là đã đưa tôi đến nơi. Ở trước cổng của một trường tiểu học có một quán mì nhỏ nằm đối diện chếch lên bên trên một chút so với cổng trường, quán mì vẫn đang mở, đã muộn như vậy rồi mà khách đến ăn vẫn không ít chút nào.
Lúc Châu Tự đi gọi mì, tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho An An, nói mình gặp anh của cô ấy ở dưới lầu, bây giờ đang ở bên ngoài ăn mì, An An vui không chịu nổi.
“Mua một phần về cho mình với, thêm trứng với thịt bò nhé, cảm ơn!”
Tôi trả lời cô ấy một chữ OK.
An An gửi đến một tin nhắn thoại: “Wow, anh mình đúng là tên trộm à nha, ở dưới lầu ôm cây đợi thỏ.”
Lúc tôi nghe tin nhắn thoại này để max loa, vừa khéo Châu Tự đi gọi mì về, nghe hết từ đầu đến cuối.
Tôi giả vờ như không hiểu An An nói gì, khoá màn hình lại rồi cất điện thoại vào trong túi.
Mì này là mì làm thủ công, viên thịt bò to, thơm ngon, ngon đến mức tôi cắn phải đầu lưỡi của mình luôn.
“Ăn chậm chút.” Châu Tự đưa cho tôi chai nước lọc: “Cắn phải rồi hả?”
Tôi khổ không tả nổi mà gật gật đầu.
“Anh xem nào.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì anh ấy đã đưa tay lên nắm lấy cằm của tôi, tôi vô thức há miệng ra.
“Chảy máu rồi.”
Mặt tôi lại đỏ lên rồi: “Không sao đâu, cũng không đau lắm, tại mì ngon quá ạ.”
“Ở gần đây có khá nhiều đồ ăn ngon đấy, lần sau lại đưa em đi ăn.”
Anh ấy nói như vậy là muốn hẹn “Lần sau” với tôi hả?
Tôi vui vẻ gật đầu: “Vâng!”
Sau khi ăn xong mì, anh ấy đưa tôi về còn tiễn tôi lên tận lầu, mở cửa cho tôi xong rồi mới rời đi.
An An đang ngồi trên bàn ăn đợi tôi, sau khi ngửi được mùi thơm của mì thì hai mắt đều phát sáng.
Tôi đổ mì ra bát rồi bưng lên cho cô ấy, cô ấy vừa ăn vừa lẩm ba lẩm bẩm chê bai căn nhà này của anh cô ấy trang trí theo phong cách lãnh đạm. Tôi rót cho cô ấy một cốc nước, lấy hết dũng khí nói với cô ấy: “An An, mình muốn làm chị dâu của cậu, có được không?”
An An lập tức phun hết mì ở trong miệng ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT