Edit: Mướp


Tiểu Trần thu xếp quần áo để thay khi đi tắm cho Giang Dịch Hành, một đống đồ linh tinh. Không thể không nói, trong vai trò trợ lý, Tiểu Trần vẫn rất nghiêm túc và cẩn thận.

“Thật không ngờ người nhìn hiền lành như chị Nhan lại trượng nghĩa đến như vậy.” Tiểu Trần vừa thu xếp đồ đạc vừa khen ngợi Khương Nhan.

“Ừm.” Giang Dịch Hành không thèm để ý, nhàn nhạt đáp lại.

Trượng nghĩa? Là đang chỉ việc Khương Nhan đưa anh đến bệnh viện hay sao? Nếu vậy thì sao có thể dùng từ trượng nghĩa để hình dung được? Giang Dịch Hành không khỏi cảm thấy đắc ý trong lòng. Đây là dựa vào tình cảm sâu sắc giữa hai người họ mà ra.

Hẳn là Khương Nhan đã sớm để ý đến mình từ lâu rồi, ổn.

Tiểu Trần không hề biết đến suy nghĩ không biết xấu hổ này của Giang Dịch Hành, sau khi thu dọn đồ đạc xong, nghĩ một lúc, cuối cùng cầm lấy phần cơm vừa mua ban nãy lại đây, bưng đến trước mặt Giang Dịch Hành, vẻ mặt chân thành.

“Cậu muốn làm gì?” Giang Dịch Hành đề phòng nhìn Tiểu Trần đang lại gần mình.

Tiểu Trần nhíu mày, trong lòng cảm thấy vô cùng tủi thân, “Anh Giang, tay của anh không phải là không tiện hay sao? Em giúp anh mà.”

Hôm qua rõ ràng cậu thấy chị Nhan đút anh Giang ăn táo như thế này.

Giang Dịch Hành nghe thấy lý do này, bèn vươn tay giật lấy khay cơm trong tay Tiểu Trần, “Không cần đâu, thật ra thì không nghiêm trọng đến như vậy, tôi tự ăn cũng được.”

Hai người đàn ông trưởng thành đút cho nhau ăn, vừa nghe đã thấy kỳ cục.

“Bên phía đoàn phim sao rồi?” Giang Dịch Hành vừa ăn cháo vừa hỏi Tiểu Trần.

Bây giờ xảy ra chuyện này, bên kia có lẽ là cũng đang rối loạn vô cùng.

Tiểu Trần lắc đầu, “Lúc em lại đây thì chị Lâm đang ở bên đoàn phim, chuyện khác không biết, nhưng dù sao tiến độ chắc chắn phải dừng lại.”

Nam chính bị thương, nữ chính không có mặt, bộ phim này còn quay cái gì? Muốn quay cũng chỉ có thể quay cảnh của những vai phụ râu ria. Huống hồ, Giang Dịch Hành vẫn còn nằm viện, đạo diễn có lẽ cũng không có tâm tình quay tiếp những cảnh quay khác.

Sau khi ăn cơm xong, Giang Dịch Hành ngồi thẫn thờ trên giường, lại nhìn sang Tiểu Trần. Đêm nay hẳn là Tiểu Trần sẽ ở lại bệnh viện cùng anh.

Thật là nhàm chán.

……

Khương Nhan không có tâm tư cũng không có tư cách đi quan tâm những chuyện hỗn loạn trong đoàn phim, dù sao có người quản lý hàng đầu như Ngưu Lâm ở đây, mọi chuyện hẳn là sẽ được giải quyết ổn thoả. Nếu cô cố tình xen vào, có lẽ sẽ chỉ khiến mọi việc rối loạn thêm.

Quay lại khách sạn mà đoàn phim thống nhất ở, Khương Nhan nằm xoài ra giường, hai mắt mê man nhìn đèn treo trên đỉnh đầu. Ánh đèn mờ ảo ấm áp, nằm một lúc đã mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, chờ đến khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau.

Tuy nói là ngày hôm sau, nhưng lúc này trời còn chưa sáng, trong phòng tối om, chỉ có màn hình điện thoại là thỉnh thoảng sáng lên. Khương Nhan lấy di động ra xem, có một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn chưa đọc, đều đến từ Ngưu Lâm.

Tin nhắn rất ngắn gọn, chỉ có một hàng chữ.

“Hai ngày này cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.”

Vừa thấy câu này, Khương Nhan ngay lập tức hiểu ra, đây là vẫn chưa thương lượng được với đoàn phim. Dựa vào tính cách của đạo diễn, Khương Nhan biết nhất định sẽ không để tin tức bất lợi cho đoàn phim bị truyền ra. Nhưng lần này, tất cả mọi chuyện đều thuộc về trách nhiệm của đoàn phim. Trước khi vào đoàn phim, diễn viên cũng đã ký hợp đồng, đoàn phim cần chịu trách nhiệm cho sự an toàn của diễn viên, lần này bị thương cũng không phải là do kịch bản yêu cầu mà hoàn toàn là do tổ chế tác thiếu chuyên nghiệp.

Bồi thường chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cần thiết phải công khai xin lỗi.

Không nghĩ đến những chuyện này nữa, Khương Nhan tiếp tục nằm trên giường đến khi trời sáng rồi mới chậm rãi rời giường. Không cần đến phim trường, nhưng xung quanh đoàn phim cũng không có chỗ nào có thể đi dạo được, Khương Nhan đành đến bệnh viện thăm Giang Dịch Hành.

Nghĩ đến Giang Dịch Hành, Khương Nhan bất giác nở một nụ cười. Người kia vẫn rất biết điều.

Nghĩ đến việc Giang Dịch Hành có lẽ sẽ bỏ bữa sáng, trên đường đến bệnh viện, Khương Nhan tiện đường ghé mua đồ ăn sáng rồi mới mang vào bệnh viện. Lúc này vẫn còn sớm, bệnh viện chưa có nhiều người, yên tĩnh vô cùng, tiếng giày cao gót bước đi trên hành lang tạo nên âm thanh “lạch cạch”.

Cô gõ cửa phòng bệnh, đợi một lúc, cánh cửa từ bên trong mở ra, lộ ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Tiểu Trần. Khương Nhan mỉm cười gật đầu với cậu rồi bước vào phòng bệnh.

Giang Dịch Hành còn chưa kịp đặt đồ ăn trên tay xuống, Khương Nhan đã nhìn thấy đồ trên tay người trên giường còn đang bốc khói nghi ngút. Khương Nhan chỉ vừa mới bước vào, có lẽ là Tiểu Trần đã đi mua đồ ăn từ sáng sớm.

Giang Dịch Hành ngẩn người nhìn cô, dường như không ngờ rằng cô sẽ đến đây sớm như vậy. Nhìn lại đồng hồ, mới 8 giờ sáng. Quả nhiên, cô ấy quan tâm mình đến như vậy.

Nhìn thấy tình huống này, Khương Nhan nhíu mày trêu chọc anh.

“Không phải là người bệnh nên tay không động đậy nổi hay sao?”

Giang Dịch Hành chậm rãi đặt chén cháo xuống, giọng nói vô cùng bình tĩnh, hơn nữa cũng không cảm thấy lời nói của mình có chỗ nào không đúng.

“Vì không có em ở đây nên nó mới không nghe lời.” Nói xong còn duỗi tay nhìn Khương Nhan, hoàn toàn không cảm thấy mình đang ăn nói lung tung.

Khương Nhan trừng mắt nhìn anh, tiện tay đem phần cơm sáng mình vừa mua để lên bàn.

Tiểu Trần đứng bên cạnh, trong tay còn cầm một cái bánh bao đang ăn dở dang, dáng vẻ hiểu rõ mối quan hệ giữa hai người.

Đẹp đôi, thật sự quá đẹp đôi, đúng là xứng đôi vừa lứa. Nhưng sao cậu lại có cảm giác anh Giang bị lép vế hơn một chút?

Lúc này, Giang Dịch Hành mới chú ý đến Tiểu Trần đang đứng một bên, khụ một tiếng, nhìn về Tiểu Trần với ánh mắt “Mau rời khỏi đây”.

Nhưng đứa nhỏ Tiểu Trần này có lẽ là quá thẳng tính, cũng không hiểu được ẩn ý trong ánh mắt của Giang Dịch Hành, chỉ mờ mịt nhìn Giang Dịch Hành đang trợn mắt nhăn nhó.

Mọi chuyện rơi vào đường cùng, Giang Dịch Hành cuối cùng vẫn phải trực tiếp mở miệng nói ra, giọng nói đầy quan tâm lo lắng, “Tiểu Trần, cậu cũng ở đây cả đêm rồi, về nhà nghỉ ngơi đi.”

Nếu Tiểu Trần vẫn còn không hiểu những lời này có ý gì thì cậu thực sự quá ngu ngốc rồi. Thật hiển nhiên, nữ thần Khương Nhan vừa tới, cậu đã trở thành dư thừa.

……

Giang Dịch Hành nằm viện một tuần, Khương Nhan mỗi ngày đều sẽ đến thăm. Trong suốt thời gian đó, Ngưu Lâm cũng đến đây một lần.

Sự cố lần này đã được điều tra rõ ràng. Tổ chế tác đạo cụ và chuyên viên xử lý pháo hoa của “Ám đồng” đúng là dân chuyên nghiệp, nhưng có chuyên nghiệp đến đâu cũng không tránh khỏi có lúc sai lầm, đặc biệt là khi trước đó còn uống rượu.

Hôm liên hoan được chia thành hai nhóm, bởi vì một căn phòng hiển nhiên sẽ không chứa hết nhiều người đến như vậy. Đơn giản là diễn viên và đạo diễn một bên, những nhân viên phụ trách phía sau màn ảnh một bên.

Tuy đạo diễn đã ra lệnh cấm không được uống rượu, nhưng có một số người cảm thấy buổi chiều không có nhiều việc phải làm nên đã uống vài ly.

Kết quả hiển nhiên là máu chảy đầm đìa mà học được một bài học, uống rượu say thì hỏng hết là như thế nào.

Trước mắt, đoàn phim đã đuổi việc chuyên viên phụ trách pháo hoa ngày hôm đó, cũng thành khẩn xin lỗi Giang Dịch Hành, bảo đảm chuyện ngoài ý muốn như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra thêm lần nào nữa.

Lúc nghe Ngưu Lâm nói đến đây, Khương Nhan cười khẩy, bảo đảm chuyện ngoài ý muốn như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra thêm lần nào nữa? Nếu lại xảy ra thêm lần nữa, có lẽ ngay cả cái mạng cũng không còn.

Khương Nhan âm thầm ghi tên vị đạo diễn này vào sổ đen, mặc kệ người này có trình độ cao đến đâu, danh tiếng lớn như thế nào, phim thành công như thế nào, về sau tuyệt đối sẽ không hợp tác thêm lần nào nữa.

Tin tức như vậy nếu bị truyền ra ngoài, phim điện ảnh còn chưa chiếu đã bị một đống tin xấu bủa vây.

Chuyện Từ Lập lo lắng chính là chuyện này, cho nên vẫn chần chờ trước yêu cầu đứng ra công khai thanh minh và xin lỗi của Ngưu Lâm.

Thái độ của Ngưu Lâm vô cùng kiên quyết. Nếu không công khai xin lỗi và thanh minh, vậy thì cho dù có phải đền tiền vi phạm hợp đồng cũng sẽ không quay tiếp nữa.

Hai bên giằng co, ai cũng không chịu nhường ai, cuối cùng vẫn là đạo diễn Từ lùi một bước. Vốn dĩ, chuyện này là đoàn phim sai. Từ Lập lên Weibo đăng một bài thanh minh, công khai xin lỗi Giang Dịch Hành, cũng giải thích về sự cố xảy ra trong đoàn phim lần này.

Quả nhiên, thanh minh vừa phát ra đã nhận được vô số sự chú ý, trở thành tâm điểm của các cuộc thảo luận.

Trong mắt khán giả, minh tinh luôn không ngừng lăng xê trước khi phim điện ảnh hoặc phim truyền hình phát sóng. Vậy lần này thì sao? Có phải cũng chỉ là mánh khoé truyền thông hay không?

Những chuyện như cảnh quay táo bạo, bị thương trong quá trình quay phim, tất cả đều là giả.

Đương nhiên là có không ít người nghĩ như vậy, nhưng đại đa số vẫn quan tâm đến vấn đề an toàn của diễn viên khi đóng phim.

Không thể không nói, những cảnh quay táo bạo khiến diễn viên bị thương như vậy không hiếm, thậm chí có một số diễn viên còn vì vậy mà bị huỷ dung. Chỉ có thể nói, lần này, Giang Dịch Hành tương đối may mắn.

Sau một tuần, bộ phim lại tiếp tục quay. Bởi vì đã chậm trễ một tuần, cho nên chỉ có thể cố gắng tăng ca để kịp tiến độ.

Hơn nữa, dựa theo tiến độ quay phim điện ảnh thông thường, bọn họ có lẽ sẽ phải đón Tết trong đoàn phim.

“Ám đồng” chậm rãi quay, mỗi một cảnh quay đều được cân nhắc kỹ càng rồi mới bấm máy. Không thể không nói, trong vai trò là đạo diễn, chuyên môn của Từ Lập thật sự không phải bàn cãi.

Trong lúc ở đoàn phim, Khương Nhan và Giang Dịch Hành biểu hiện vô cùng ăn ý, mọi người trong đoàn phim ai cũng thích xem hai người hợp tác cùng nhau.

Thậm chí, một số người còn âm thầm suy đoán không biết hai người có đang lén lút yêu đương hay không. Bởi vì sự ăn ý này, cho dù là cộng sự lâu năm cũng khó mà có được, đó là sự ăn ý giữa một cặp đôi đang yêu.

Mấy tháng sau, gần đến năm mới, Khương Nhan là diễn viên chính, năm phần “Hán Cung Yến” sắp chiếu, “Ám đồng” cũng sắp quay xong rồi.

Khương Nhan thường xuyên chạy đi chạy lại giữa hai bên, vừa đóng phim vừa tuyên truyền phim. Có lẽ, đây là quãng thời gian mà cô bận rộn nhất.

Đêm giao thừa tới rất nhanh. Ngày hôm đó chỉ có một cảnh quay, sau khi quay xong thì nhanh chóng kết thúc công việc.

Đên giao thừa, đúng là nên nghỉ ngơi.

Có người bắn pháo hoa xung quanh. Pháo hoa rợp trời, Khương Nhan ngẩng đầu nhìn trời, từng chùm tia sáng rơi xuống, cô vẫn mặc bộ quần áo của nữ chính trong bộ phim, thoạt nhìn rất mỏng manh.

“Thật nhanh, lại một năm trôi qua rồi.”

Một năm rồi lại một năm, thời gian trôi qua nhanh như nước chảy, Khương Nhan cũng không khỏi cảm thán, “Đúng vậy, lại một năm trôi qua rồi, nhanh thật.”

Không biết từ khi nào, Giang Dịch Hành đã đứng sau lưng Khương Nhan, còn đáp lại lời nói của cô, sau đó thản nhiên cởi áo khoác khoác lên người Khương Nhan.

“Năm mới có anh bên cạnh, thật tốt.”

Khương Nhan quấn chặt chiếc áo khoác trên người, quay đầu lại nhìn Giang Dịch Hành, mắt cười cong cong, cảm giác u buồn vừa thoáng qua đã mất tung mất tích.

Thời gian trôi nhanh như nước chảy thì đã sao? Người mình cần vẫn luôn ở bên cạnh, vậy là đủ rồi.

Giang Dịch Hành đột nhiên xoay người Khương Nhan lại, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, nhìn thẳng vào đôi mắt cô, nghiêm túc nói, “Mỗi một năm sau này, em đều sẽ có anh bên cạnh.”

Pháo hoa rợp trời, người đối diện thâm tình nhìn mình, nói lời đường mật.

Bầu không khí như vậy khiến cho một người vốn luôn lạnh lùng bình tĩnh như Khương Nhan cũng không khỏi suy nghĩ miên man. Trong tình cảnh này, không phải sẽ xảy ra chuyện gì đó hay sao?

Giang Dịch Hành cuối cùng cũng to gan ôm lấy bả vai Khương Nhan, chậm rãi nói.

“Chúng ta tìm một chỗ ăn tất niên trước đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play