Khương Nhan tùy ý khuấy rau xanh trong đĩa nước sốt trước mặt cô, khuấy đi, khuấy lại, cuối cùng cô đặt đũa xuống.
“Anh có kịch bản không?” Khương Nhan hỏi.
“Kịch bản gì?” Giang Dịch Hành ngẩng đầu nhìn cô, cảm thấy có chút không hiểu lời cô nói.
Khương Nhan nheo mắt, nhìn anh qua hơi nóng lượn lờ: “Em muốn đọc thử kịch bản của bộ “Chuông tình yêu”.”
“Anh không mang theo, tối nay anh sẽ gửi file qua mail cho em nhé?” Giang Dịch Hành trả lời thành thật, anh đã thuộc lòng kịch bản từ lâu rồi, chắc là nó đang ở chỗ trợ lý Tiểu Trần.
Khương Nhan gật đầu, dứt khoát nói: “Được.”
“Em đọc kịch bản làm gì? Em cũng không diễn nó.” Giang Dịch Hành lúc này mới phản ứng lại.
Khương Nhan chống tay lên cằm: “Em nhàm chán, được chưa?”
“Được, được, em nói gì cũng đúng.” Giang Dịch Hành rót một ly nước đặt trước mặt cô.
Advertisement
Khương Nhan cầm cốc lên và từ từ uống.
Lúc hai người rời đi, thức ăn ở trên bàn hầu như không có chút thay đổi nào so với lúc đầu, khi bà chủ dọn bàn còn lẩm bẩm nói: “Người trẻ tuổi bây giờ, haizz, thật lãng phí…”
Lúc về đến nhà đã hơn mười hai giờ, Khương Nhan tắm rửa xong xuôi, chán nản mở laptop lên mạng lướt web, mấy phút sau email của Giang Dịch Hành gửi tới, rất đúng giờ.
Khương Nhan nhấp vào nó và không có gì ngạc nhiên khi thấy đó là toàn bộ kịch bản.
Suy nghĩ của cô là dù sao thì bây giờ cũng không có ai nói chuyện cùng, tốt hơn hết là nên xem trước.
Ngày mai cô phải đi gặp chị Lâm nói một chút về tình huống cụ thể, dựa theo lời chị ấy nói, tổ sản xuất rất ngạc nhiên khi biết cô muốn đóng vai Tống Hủ.
Kịch bản đã được cải biên, rất nhiều nhân vật so với trong tiểu thuyết được diễn tả ở nhiều khía cạnh hơn và sinh động hơn.
Là một bộ tiểu thuyết ngôn tình thuần túy, miêu tả của tác giả về vai phụ thực sự rất hạn chế, nhưng nếu dựng thành phim truyền hình thì nam nữ chính một mình không thể nuôi nổi cả bộ phim, cho nên cần thêm vài vai phụ để cốt truyện thêm phong phú.
Cũng may kỹ năng viết kịch bản của tác giả cũng không tệ lắm, có thể thấy được hắn cũng không muốn hủy hoại thanh danh của chính mình, nên kịch bản này đã sửa lại không ít.
Trong số các vai phụ trong nguyên tác, Tống Hủ chiếm đất diễn tương đối lớn, tác giả hình như cũng có phần ưu ái cho cô.
Tống Hủ khi còn là sinh viên đã là một học sinh xuất sắc, tốt nghiệp sớm khoa tài chính của trường đại học nổi tiếng L, sau khi tốt nghiệp, nghe theo lời ba mà vào công ty nhà mình để học cách quản lý kinh doanh, cũng may là cô có thiên phú về kinh doanh.
Thực tế đã chứng minh quyết định của bố Tống là chính xác.
Sau đó, cha mẹ của họ qua đời sớm trong một tai nạn xe hơi ngoài ý muốn, Tống Tư Bắc mới chỉ là sinh viên năm thứ hai, anh ấy không biết nhiều về công ty nên không thể phụ trách nó, cuối cùng, Tống Hủ đã tự mình tiếp quản việc kinh doanh của gia tộc, không để nhà họ Tống bị hủy hoại ở trong tay.
Cuốn sách tốn khá nhiều giấy mực về Tống Hủ, cô ấy cũng có vài cảnh ngang tài ngang sức với nữ chính.
Là một thương nhân khôn khéo, thật lòng mà nói, Tống Hủ không để ý nhiều về một tiểu bạch thỏ như nữ chính. Cô hy vọng có thể ở bên em trai mình, người có thể cùng cô vượt qua mưa gió, và chỉ muốn nấp sau lưng anh nếu có chuyện gì xảy ra.
Không quan trọng là ý tưởng đó có được khán giả hay fan của nữ chính công nhận hay không, nhưng ý tưởng của Tống Hủ là thật, trong cả cuốn sách mộng ảo, Tống Hủ là nhân vật thực tế nhất.
Vài năm trước, mọi người ưa thích những nhân vật chính như Đường An An, nhưng xu hướng những năm gần đây rõ ràng là Tống Hủ được yêu thích hơn.
…
Vài ngày sau, Ngưu Lâm đưa cho Khương Nhan một kịch bản hoàn chỉnh, yêu cầu cô đọc hết, cuối cùng quyết định có nhận bộ phim này hay không.
Khương Nhan lướt qua kịch bản một cách nhanh chóng, và nó không khác gì bản mà cô nhận được từ Giang Dịch Hành, bản mail kia cô đã đọc được vài lần rồi, mấy phân cảnh của mình cô hầu như cũng đã nhớ được.
“Ừm, em đã đọc qua rồi, không có vấn đề gì cả.”
Sau khi nhận được câu trả lời của Khương Nhan, Ngưu Lâm cũng đi xác nhận một chút về các chi tiết của bộ phim với đạo diễn.
…
Vài ngày sau, Khương Nhan xuất hiện trong tổ sản xuất “Chuông tình yêu”, lúc này ở hậu trường ngoại trừ đạo diễn ra, không ai khác biết chuyện này.
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người, Khương Nhan đã bắt chuyện với họ một cách chuyên nghiệp.
“Hy vọng thời gian tới có thể làm việc với vui vẻ mọi người. Chào mọi người, tôi là Tống Hủ.”
Có một cô gái phản ứng rất nhanh, Khương Nhan vừa dứt lời đã lập tức phản ứng lại.
“Vậy chào mừng cô Tống đến với đại gia đình của chúng tôi. Tôi là Triệu Tinh.”
Khương Nhan giới thiệu bằng tên của nhân vật trong bộ phim và cô ấy cũng nhanh trí trả lời bằng tên của mình trong bộ phim.
Trêu đùa nhau giúp mối quan hệ giữa hai người đã trở nên gần gũi hơn, Khương Nhan cũng đoán ra được một chút, cô gái này hình như đóng vai bạn của nữ chính, và cô ấy không liên quan gì đến cô trong bộ phim.
Phó đạo diễn thì đang nhìn chằm chằm vào cảnh quay của nam nữ chính, còn đạo diễn Trình Hạo bước đến gần Khương Nhan, nhiệt tình nói muốn nói chuyện với cô ấy về kịch bản.
Khương Nhan nhìn tờ giấy mỏng trong tay, nghĩ về những cảnh quay của Tống Hủ, và gật đầu: “Làm phiền đạo diễn.”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề, tôi rất kinh ngạc khi cô Khương có thể tiếp nhận kịch bản này. Tôi thật sự rất cảm kích cô Khương, cô đã cứu nguy cho tôi.”
Phải biết rằng, bộ phim này nam chính hiện tại đang nổi tiếng, những người còn lại bao gồm cả nữ chính đều là người quen trong làng giải trí, có fan qua đường, nhưng cũng không ít fan cứng, mặc dù nghe nói là cải biên từ một IP lớn, nhưng nếu không chiếm được cảm tình của những người độc giả thì thực sự khó nói bộ phim này sẽ ăn khách hay thắng thua nếu chỉ nhìn vào dàn diễn viên.
Không phải Trình Hạo không điều tra qua, cuốn sách này xuất bản khoảng sáu, bảy năm trước, không hợp với đề tài tiểu thuyết ăn khách bây giờ, điều khiến độc giả đọng lại trong lòng chính là cảm xúc khi lần đầu đọc cuốn tiểu thuyết.
ngôn tình hayVốn dĩ lúc đó anh cũng nghĩ nếu không được sẽ để nam nữ chính tạo scandal, chuyện như vậy cũng không hiếm, nhất là trong phim truyền hình thanh xuân ngọt ngào như vậy, hoặc là tìm tài khoản tiếp thị để moi móc tâm trạng những người độc giả một chút, đen đỏ thì cũng là đỏ, có chủ đề mới nhận được sự chú ý, cuối cùng kiếm cớ tẩy trắng là được.
Nhìn vào sự cường điệu hiện tại, chúng ta có thể bỏ qua nó, với Khương Nhan là một nữ hoàng bắt mắt, khi bộ phim này ra chắc chắn sẽ không thể thiếu vào thời điểm đó.
Nói về điều này, anh ta hơi ngạc nhiên khi Khương Nhan có thể nhận bộ phim này. Một nữ minh tinh như Khương Nhan vốn đã là ngôi sao hàng đầu, cho dù không lên màn ảnh cũng không đóng nữ chính, vì sao trong năm nay Khương Nhan lại liên tiếp đóng vai nữ phụ cho hai bộ phim truyền hình?
Mặc dù những vai phụ này tốt hơn nữ chính, nhưng họ vẫn có từ “vai phụ”.
Trước đây cũng không hiếm trường hợp như vậy, nhưng đó chỉ là con đường được các sao nữ gần hết thời lựa chọn. Nếu nói cô ấy sắp hết thời như mấy ngôi sao kia nên đến đóng vài vai phụ, điều này quả thực quá buồn cười, những chuyện trước kia thì không nói nhưng trong khoảng thời gian này, nhìn tổng thể, bộ phim “Đỏ và trắng” là đỉnh lưu của Tết năm nay là điều không phải bàn cãi. Đến lúc đó địa vị của Khương Nhan nhất định sẽ tăng lên từng bước.
Trình Hạo không thể hiểu được, nếu như nói “Tầm yêu” có liên quan đến Khương Nhan, thì dù sao cũng là do ai đó đầu tư, nhưng bộ phim này không liên quan gì đến cô ấy. Khi Ngưu Lâm đến nói chuyện, bộ dáng của chị ấy có vẻ không hài lòng lắm.
Trình Hạo khó hiểu, nhưng Khương Nhan nhẹ nhàng nói: “Không có gì mà cứu cả, đạo diễn Trình quá lời rồi. Đúng lúc trong thời gian này tôi chỉ có một lịch trình, hơn nữa, vai diễn Tống Hủ này, tôi thật sự rất thích.”
Khi Trình Hạo lùi thời gian lại, và sau đó anh ấy mới chợt nhận ra rằng hầu hết những người hâm mộ cuốn sách “Chuông tình yêu” đều ở độ tuổi từ hai mươi đến hai mươi lăm tuổi, và Khương Nhan là một độc giả trung thành?
Trình Hạo lại thêm một hồi kinh ngạc, cứ như thế này thì về mặt tuyên truyền sẽ có rất nhiều điểm thuận lợi.
Trong khi Trình Hạo đang nói về kịch bản với Khương Nhan, thì Giang Dịch Hành và Mạnh Kha đang quay phim ở bên kia.
Khương Nhan thỉnh thoảng liếc nhìn về phía đó, nhịn không được mà cảm thán.
Kỹ năng diễn xuất của Giang Dịch Hành thật sự rất tốt, từ xa có thể nhìn thấy ánh mắt trìu mến có thể nhéo ra nước. Mạnh Kha cũng không tệ, cô ấy diễn vai nữ chính bảy phần trong sáng và ba phần ngây thơ, vài năm trước vai diễn như vậy có lẽ rất ổn, còn bây giờ thì sao? Nếu cô ấy diễn không tốt, thì đó chính là giây phút cô ấy sẽ bị chèn ép thành một cô bé thánh mẫu Mary Sue, nhưng diễn xuất của Mạnh Kha ngọt ngào không mang đến cảm giác ngu ngốc.
Khương Nhan tự cảm thấy cô ấy diễn cũng không tệ, xem ra anh ta nhìn người khá chính xác.
Sau khi Trình Hạo nói nửa ngày về cảnh diễn với Khương Nhan, cuối cùng anh ta cũng rời khỏi tầm mắt cô, dường như có ai đó đang gọi anh ta, cũng không biết là đang giải quyết chuyện gì.
Thời tiết cuối đông đầu xuân khô hanh, sau khi trò chuyện với đạo diễn một lúc, Khương Nhan cảm thấy cổ họng rất khát.
“Tiểu Hạ, em đi mua đồ uống đi.”
Ngay khi An Hạ chuẩn bị đi, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt Khương Nhan sớm hơn một bước, trên tay cầm một cốc đồ uống nóng hổi.
“Chị Nhan, uống nước đi.”
“Anh là…” Khương Nhan nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra cậu ta là ai, trước kia đã từng gặp cậu ta ở công ty, hai ngày nay cũng gặp cậu ta, là trợ lý Tiểu Trần của Giang Dịch Hành.
“Cảm ơn.” Khương Nhan nhận lấy đồ uống nóng.
Cái này có lẽ vốn là mua cho Giang Dịch Hành, cô uống xong chắc sẽ không sao, cũng không sợ ai đó bỏ đồ không sạch sẽ vào.
Giang Dịch Hành tập trung diễn đến mức không nhận ra rằng Khương Nhan đã đến trường quay cho đến khi cảnh quay kết thúc, anh không khỏi sửng sốt, bây giờ có lẽ anh đã biết tại sao những lời của Khương Nhan lại nghe quen thuộc đến vậy, anh cũng đã từng nói những lời này.
Sau khi sửng sốt anh phát hiện ra đồ uống trong tay Khương Nhan, một tách cà phê nóng, nếu anh đoán đúng thì chắc là không thêm đường hay sữa, nếu anh lại đoán không lầm thì hình như đó là đồ anh nhờ Tiểu Trần mua.
Tiểu Trần gãi gãi đầu, ngượng ngùng đưa cho Giang Dịch Hành một chai nước khoáng: “Anh Giang, uống nước, uống nước đi…”
Tiểu Trần không ngờ cảnh quay này sẽ được thực hiện nhanh như vậy, vốn dĩ cậu muốn đi mua thêm một cốc mới, nhưng bây giờ thật xấu hổ, anh Giang sẽ không sa thải cậu chứ? Một trợ lý ăn cây táo, rào cây sung, cánh tay hướng ra ngoài,… giữ lại dùng để làm gì…
Giang Dịch Hành không biết nội tâm Tiểu Trần có nhiều diễn biến như vậy, anh chỉ vặn nắp chai nước khoáng và uống một ngụm, ừm, nó vẫn còn lạnh, cho nên nói rốt cuộc Tiểu Trần là trợ lý của ai, sao đãi ngộ lại khác biệt rõ ràng như vậy?
Lúc này đạo diễn cũng đã xong việc, đi tới, thấy Mạnh Kha và Giang Dịch Hành đã quay xong, Khương Nhan cũng ở đó, anh ta đột nhiên nảy ra một cái ý tưởng mới.
“Hay là cô và Tiểu Mạnh thử so tài đi, cọ xát một chút.”
Trình Hạo đi đến nói với Khương Nhan, nhưng anh ta hoàn toàn phớt lờ ý kiến của nhân vật chính khác, Mạnh Kha.
“Lát nữa đi, tôi xem bọn họ biểu diễn trước, làm quen trước, nếu không chút nữa sẽ ngại ngùng.”
Ý định ban đầu của Khương Nhan là xem Mạnh Kha quay một cảnh, nếu không nghỉ ngơi tốt khẳng định sẽ không có tâm trạng, lúc này, dù thế nào cũng giống như lợi dụng lúc người ta khó khăn mà so tài.
Chỉ là không ngờ Mạnh Kha kia lại không biết tiếp nhận ý tốt của cô.
“Khó có được cơ hội được so tài với tiền bối, em sẽ không thể để nó vuột mất. Chị Nhan, chị tuỳ ý chọn một cảnh đi, mong chị sẽ chỉ giáo nhiều hơn.”
Lời nói của Mạnh Kha thật khéo, cô ấy vừa nói cần phải làm quen, kết quả người ta đến nói một câu “tùy ý chọn một cảnh”, nếu cô ấy không đồng ý cũng không được sao?
Đạo diễn vội vàng đưa kịch bản: “Cảnh này thế nào?”
Khương Nhan nhận lấy và nhìn nó, sau đó gật đầu: “Có thể.”
Cô đã từng xem qua cảnh này, một đoạn đối thoại khá “vui vẻ” giữa Tống Hủ và Đường An An.