Khương Nhan vươn tay nhìn ngón tay của mình, mười móng tay gọn gàng mượt mà, phía trên còn được sơn một lớp sơn móng tay màu hồng nhạt, dưới ánh đèn chiếu rọi lộ ra ánh sáng óng ánh, cực kỳ giống những viên ngọc trai màu hồng.

“Mới nhuộm hôm qua xong, tiếc quá đi.” Khương Nhan vừa lẩm bẩm vừa lấy khăn tẩy sơn móng tay.

“Trong tủ lạnh cũng có sủi cảo, sao phải tự mình làm.” Khương Nhan thổi thổi ngón tay, nhìn móng tay trở về màu sắc tự nhiên, vẫn trắng trẻo mũm mĩm.

Giang Dịch Hành ngừng thái rau, nghiêm túc nói: “Làm sao mà giống nhau được.”

Khương Nhan khinh thường: “Sao mà không giống, đều nấu ở trong nồi xong là có thể ăn được.”

Màu sơn trên móng tay trôi đi hết, Khương Nhan vào phòng bếp, đẩy Giang Dịch Hành sang một bên, đứng trước vòi nước rửa tay rồi sau đó cầm chày cán bột lên.

Lúc này Khương Nhan đang dùng đôi tay ngọc ngà với khoản bảo hiểm kếch xù cho nó giơ chày cán bột lên, cực kỳ không hiểu sủi cảo làm sẵn với sủi cảo tự làm có gì khác nhau? Đều là sủi cảo, đều có thể ăn, đều…không ngon như nhau.

Nghĩ đến đây, Khương Nhan cúi đầu vừa cán vỏ sủi cảo, vừa đếm số lượng vỏ bánh đã làm xong, quyết tâm sẽ không làm thêm lần nào nữa.

Giang Dịch Hành buồn cười nhìn cô, cũng không ngừng tay, để cô tự là, dù sao sủi cảo là đồ ăn có ý nghĩa, ăn hai cái là được.

Tủ lạnh nhà Khương Nhan chất đầy thức ăn, đầy đủ mọi thứ, cái gì cũng không cần ra ngoài mua, Giang Dịch Hành nhanh chóng xử lý nguyên liệu.

Chiên, xào, hầm, nấu nướng vô cùng bận rộn, đây là cái Tết đầu tiên của anh ở thế giới này, cho nên có rất nhiều kỷ niệm.

Tay chân Giang Dịch Hành bận rộn không ngừng, mà Khương Nhan cán vỏ bánh sủi cảo xong, vỗ vỗ hai tay rồi đi ra ngoài phòng khách ngồi rảnh rang, tự như ông chủ sạp hàng vậy.

Một mình Giang Dịch Hành nấu một bàn đầy thức ăn, cuối cùng anh bưng hai đĩa sủi cảo lên.

Thực ra hai người ăn không hết bao nhiêu nhưng đây là không khí của ngày Tết.

Khương Nhan không ăn nhiều, thế nhưng mỗi món đều ăn một ít, rất nể mặt Giang Dịch Hành, ngay cả sủi cảo mà cô ghét nhất cũng ăn hai miếng, nói đi nói lại cái này cũng do mình tự làm, phải nể mặt bản thân chút chứ.

Thực ra hôm nay Giang Dịch Hành có rất nhiều chuyện muốn hỏi Khương Nhan nhưng nhìn tâm trạng vui vẻ của cô lại nhịn xuống.

Hôm nay là giao thừa, bên ngoài có người đang đốt pháo hoa, đủ loại pháo hoa nở đầy trên trời, cực kỳ lộng lẫy.

Khương Nhan ăn cơm no rồi đứng trước cửa sổ ngẩng đầu nhìn thích thú, Giang Dịch Hành bưng hai ly trà đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, bữa tối ăn hơi nhiều nên uống chút trà cho dễ tiêu.

Giang Dịch Hành đứng bên cạnh Khương Nhan, cũng ngẩng đầu lên trời nhìn pháo hoa rực rỡ.

Hai người đứng sóng vai nhau, ánh đèn trong phòng sáng tỏ, ngoài trời pháo hoa rực rỡ, bóng dáng hai người hắt lên cửa sổ thủy tinh, rất gần nhau.

Ngắm được một lúc, Khương Nhan ngáp một cái, cảm thấy hơi nhàm chán, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mới hơn mười giờ rưỡi. Dựa theo thói quen làm việc và nghỉ ngơi, bây giờ cô nên đi ngủ.

“Lát nữa nếu anh về thì nhớ khóa cửa, còn không thì cứ đến phòng cũ mà ngủ.” Nói xong câu này, Khương Nhan định đi lên lầu, đi được mấy bước cô lại ngoảnh đầu lại, “Nếu anh thấy chán quá thì xem xuân vãn cũng được.”

Giang Dịch Hành sững sờ nhìn cô: “Xuân vãn là cái gì?”

Khương Nhan chỉ vào TV: “Bật kênh nào cũng được, anh xem là biết liền.” Nói xong Khương Nhan lại tiếp tục đi lên lầu.

Giang Dịch Hành kéo tay của cô: “Qua mười hai giờ đêm nay mới được ngu.”

Khương Nhan hoàn toàn muốn nổ tung, muốn cô làm sủi cảo cô nhịn, hiện tại còn muốn tước đoạt quyền đi ngủ của cô?

Chuyện như này mà còn nhịn được thì chuyện gì không nhịn được nữa, Khương Nhan không nhịn được mà muốn cầm chày cán bột đập vào đầu anh, cô gằn từng chữ: “Em không muốn thức đêm, em muốn đi ngủ bảo toàn nhan sắc.”

Hai người một đứng trên cầu thang, một đứng ở dưới, chênh lệch chiều cao ban đầu bị thay đổi.

Khương Nhan đứng trên bậc thang, cao hơn Giang Dịch Hành một cái đầu, lời lẽ vừa này khí thế vô cùng.

Bàn tay kéo lấy Khương Nhan hồi nãy của Giang Dịch Hành bất giác nới lỏng, đột nhiên anh nghĩ đến một chân lý, lúc phụ nữ nổi giận là kinh khủng nhất, cho nên không thể chọc, vì bảo vệ sinh mệnh của bản thân, im lặng là lựa chọn đúng đắn nhất.

“Vậy ngủ ngon, mơ đẹp” Giang Dịch Hành chỉ thiếu nước quỳ xuống cung kính với cô.

Cùng nhau đón giao thừa ấy mà, trong lòng có là được, cần gì phải câu nệ hình thức? Nghĩ như vậy Giang Dịch Hành quyết định trở về phòng ngủ.



Hầu như lễ công chiếu của bộ phim chiếu rạp thường sẽ xảy ra trước lịch chính thức mấy ngày, chủ yếu để quảng bá cho bộ phim sắp tới.

<Đỏ và trắng> chính thức công chiếu vào ngày mùng 10, lễ công chiếu được chọn vào mùng bảy, đều là những ngày tốt.

Ngày công chiếu đầu tiên vào mùng bảy, Khương Nhan mặc một chiếc váy cúp ngực màu trắng, tóc được búi lên, trên tai đeo hoa tai ngọc trai nhỏ nhắn, cả người xinh đẹp sang trọng, khác hoàn toàn với Hứa Nhược trong phim.

Những người tham dự ngày hôm nay ngoại trừ người trong đoàn phim ra còn có không ít phóng viên và người hâm mộ của các diễn viên khác nhau.

Sự xuất hiện của Khương Nhan tạo ra một sự ồn ào nhỏ, phóng viên nhao nhao giơ camera lên, Khương Nhan cũng phối hợp luôn mỉm cười với họ.

Là nam, nữ chính của bộ phim, đương nhiên Khương Nhan và Giản Bách cùng đứng một chỗ, nhìn qua rất hài hòa.

Giản Bách mặc một bộ tây trang màu đen, trái ngược với Khương Nhan, hình tượng của cậu và nhân vật trong phim giống nhau y hệt.

Nam chính ký tên vào bảng tuyên truyền phía sau, sau đó chụp ảnh và trả lời các câu hỏi của phóng viên.

Thực ra rất nhiều phóng viên đã được báo trước những câu hỏi nào nên hỏi, những câu nào không, sau khi chào hỏi xong liền bắt đầu đặt câu hỏi, nhưng gần như không thể tránh được những phóng viên muốn đục nước béo cò hỏi những câu không liên quan.

Có phóng viên giơ micro xích lại gần Giản Bách, bắt đầu đặt câu hỏi.

Mặc dù không hỏi Khương Nhan nhưng câu hỏi đó sắc bén đến mức khiến cô suýt té ngửa.

“Nghe nói lúc casting diễn viên cho bộ phim này, ảnh hậu Giản Thanh Ninh cũng hứng thú tham gia thử vai Hứa Nhược, không biết là anh cảm thấy ai hợp nhân vật này hơn ạ?”

Theo góc độ Khương Nhan nhìn thấy rõ ràng lông mày lơ đãng của Giản Bách nhíu lại, phóng viên này hỏi một vấn đề khiến người ta không biết phải trả lời thế nào. Nói kiểu gì cũng không đúng, đều động chạm đến hai bên mà cũng không thể lấy lòng cả hai.

Thật ra theo quan điểm của Khương Nhan mà nói, cô hy vọng Giản Bách nói Giản Thanh Ninh, lúc phóng viên hỏi câu này biểu cảm trên mặt rất mập mờ, không chừng lúc về sẽ viết ra cái gì đó không hay.

Cô cũng không muốn sau khi về nhà lại nhìn thấy những tin tức kỳ quặc.

Phóng viên nhìn Giản Bách không trả lời, sau đó lại chỉnh sửa câu hỏi một chút, trực tiếp đâm thẳng vào vấn đề: “Vậy anh thích quay phim với ai hơn?”

Khương Nhan không nhịn được cười, đây là phóng viên của tòa soạn nào, sao lại không biết điều như vậy.

Giản Bách hơi dùng một chút, sau đó khôi phục lại biểu cảm, “Hai vị này đều là diễn viên giỏi, tôi cảm thấy quay phim với A Nhan thoải mái hơn một ít.”

Nụ cười trên mặt của Khương Nhan rốt cuộc cũng không duy trì được nữa, người này trả lời kiểu gì thế, liên kết với bối cảnh hiện tại đây không phải đang cung cấp tài liệu cho người ta à.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play