An Hạ giúp Khương Nhan nhấc vali hành lý ra khỏi xe mà dùng hết sức bình sinh cũng không nhấc lên được, không biết bên trong có những gì? Đây là đi tham gia show sinh tồn hay đi du lịch vậy chứ.
Khương Nhan nhận lấy hành lý, chậm rãi đi vào cùng với đoàn người, quả nhiên có một người phụ nữ mặc váy đen tháo kính râm, thân thiện chào hỏi với cô từ xa.
Các đó vài mét, đôi môi đỏ rực thu hút sự chú ý.
Khương Nhan nhếch miệng, lộ ra một nụ cười, hướng về phía người kia vẫy vẫy tay.
“Chị Nhan, à không, A Nhan.” Tô Lục cầm kính râm trong tay, đôi mắt được trang điểm tinh xảo khẽ nhìn cô.
Vốn chỉ lớn hơn nhau một hai tuổi, cô cũng không được tính là tiền bối của người ta, mà Tô Lục cứ chị này chị nọ gọi đến thuận miệng, Khương Nhan cũng không muốn nghe, vô duyên vô cớ thêm tuổi già hơn.
Khương Nhan cười với Tô Lục, lên tiếng chào hỏi, sau đó thì không nói gì nữa. Không hiểu sao, từ ngày đụng phải chuyện Tô Lục và Trần tổng trong nhà hàng, khi nhìn thấy cô ta, cô thấy hơi lúng túng khó nói lên lời.
Tô Lục hiện tại như một người khác, không còn dáng vẻ ngây thơ hồi trước mà trở lên duyên dáng, quyến rũ hơn, cô ta trang điểm màu khói, móng tay được làm tỉ mỉ nhọn hoắt, hận không thể đâm chết người.
Khương Nhan đã sớm phát hiện Tô Lục lúc trước chỉ có thể đóng những vai phụ không quan trọng mà nay đã nổi tiếng. Trong năm qua cô ta tham gia rất nhiều sự kiện lớn nhỏ, hiện tại đang tham gia một bộ phim vai nữ chính, về phần tại sao, rất dễ hiểu, chính là phía sau có người nâng đỡ, còn việc người này là ai thì ngày đó không phải Khương Nhan cũng không thấy.
Giới giải trí này chưa bao giờ thiếu “cơ hội”, cũng không thiếu những con mắt tìm kiếm cơ hội cho bản thân, chỉ là điều này phụ thuộc vào việc bạn có chấp nhận một cơ hội như vậy hay không mà thôi. Hành vi của Tô Lục sai hay không, Khương Nhan không muốn nghĩ nhiều, cũng không muốn liên quan đến những chuyện như vậy.
Mặc dù trong lòng cô không tán đồng với hành động này nhưng việc không liên quan đến mình không cần quan tâm đến, đây là triết lý trong lòng Khương Nhan.
Ngày đó Trần tổng uống rất say, không biết chuyện giữa mình và nữ nghệ sĩ trong công ty đã bị người khác phát hiện từ lâu, nhưng lúc đó Tô Lục rất tỉnh táo, nói thật mấy ngày nay cô ta vô cùng sợ hãi, hầu như mỗi ngày đều lên mạng đọc tin tức, chỉ sợ những bức ảnh giữa mình và Trần tổng bị tuồn ra.
Vạn nhất loại sự tình này bị phát hiện, cô ta quả thực không dám nghĩ đến hậu quả của chính mình. Tô Lục không sợ bị người đời mắng mỏ sau lưng, cô ta chỉ sợ Trần tổng sẽ bỏ xe giữ tướng, triệt để bỏ rơi cô ta. Nếu thật sự như vậy thì chắc chắn cô ta sẽ không còn chốn dung thân trong vòng giải trí này.
Cũng may mấy tháng gần đây có thể nói là sóng yên biển lặng, Tô Lục mơ hồ cảm thấy yên tâm, xem ra Khương Nhan quả thực không nói chuyện của cô ta ra ngoài, trong lòng có thêm vài tia cảm kích khó nói thành lời.
Về phần người bên cạnh Tô Lục đang nói chuyện, Khương Nhan càng không thể quen thuộc hơn, mấy tháng trước đó, bọn họ còn là đồng nghiệp cùng nhau hợp tác, đã từng ăn cơm với nhau.
“Chị Khương, chúng ta đúng là có duyên với nhau nhỉ.”
Một giọng nói vui sướng xuyên qua không khí truyền đến tai Khương Nhan, cô cau mày, nhìn thân ảnh đang đi về phía mình.
“Hello, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Bất luận thế nào người ta đã chào thì mình cũng phải đáp lại.
Giản Bách nghe Khương Nhan trả lời, tâm tình càng trở lên vui vẻ hơn, bước chân tăng nhanh lên chút ít, không được mấy bước đã đến bên cạnh Khương Nhan.
Cậu đưa tay muốn cầm vali giúp Khương Nhan nhưng lại dọa cô lùi về phía sau, cô liên tục khoát tay: “Không nặng, không nặng.”
Giản Bách sững sờ nhìn Khương Nhan, tiếp đó cười haha hai tiếng.
“Chị nghĩ đi đâu thế, chương trình này không cho phép sử dụng đồ đạc riêng nên vali này tạm thời bị tịch thu.”
Một câu nói như chậu nước đá dội thẳng vào trái tim của Khương Nhan…tê tái.
Không cho phép sử dụng đồ đạc cá nhân, vậy đồ ăn vặt, đèn pin, dây thừng…không phải là đã tốn công vô ích?
Phía bên kia cách chỗ này không xa có mấy chiếc vali được xếp gọn chỉnh tề, có lẽ chúng đều là của những người không rõ tình hình mang tới.
Ở một nơi xa khác, nhân viên quay phim đã bắt đầu ghi hình.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, một nhóm người trong đoàn đã lên một chiếc xe bus, xe dần dần đi xa, có vẻ đội rời đi đã đủ người.
Tổ chương trình đã giải thích giản lược format của chương trình, như là các khách mời sẽ được chia thành hai đội, tương tự như một cuộc thi tranh tài, đội nào hoàn thành nhiệm vụ trước thì sẽ giành chiến thắng.
Vậy xem ra đúng là bốn người họ một đội? Cũng không biết chương trình sắp xếp như thế nào, đúng là có duyên.
Lúc đang nói chuyện, xa xa là một hồi bụi bay mù mịt, lại có thêm một chiếc xe đi tới, so sánh với thái độ lúc trước, hiện tại thần sắc của Khương Nhan rõ ràng phấn khởi hơn.
Dã ngoại nơi hoang vu có ai rảnh mà tới đâu, xem ra là Giang Dịch Hành đến rồi.
Chiếc xe dừng lại cách đó không xa, người đàn ông tay không đi đến.
Khương Nhan nhìn qua lại đánh giá anh, nhìn Giang Dịch Hành một thân nhẹ nhàng, mang theo vài phần sảng khoái, thoải mái, cô tựa hồ có hơi khâm phục sự tính toán trước của anh.
Người đã đến đông đủ, nhân viên công tác gọi mọi người lên xe.
Một chiếc xe bus khác đi tới, ngoại trừ bốn người bọn họ còn có tổ nhân viên công tác của chương trình cũng như hướng dẫn viên đặc biệt được mời tới, máy quay ngoài xe bắt đầu ghi hình.
Tất cả đâu vào đấy.
Nhìn một xe đông người như vậy trái tim của Khương Nhan cuối cùng cũng được thả xuống, tình hình cũng không có quá mức kém như cô nghĩ.
Chiếc xe vun vút lăn bánh mang theo tiếng người huyên náo, rất giống với không khí mọi người cùng nhau đi du lịch thời đại học.
Một nhân viên mang tới một chiếc ba lô đưa cho một người trong nhóm, đó là loại balo chuyên dụng trong leo núi, bên trong căng phồng, nhét không ít thứ.
Xét cho cùng, dù sao cũng là đi quay chương trình chứ không phải đi thám hiểm thực tế, tổ chương trình chắc chắn sợ những tình huống bất ngờ phát sinh hơn bất cứ ai. trong ba lô bao gồm nước, lương khô, các loại thuốc khẩn cấp và đầy đủ mọi thứ công cụ, so với Khương Nhan thì chuyên nghiệp hơn rất nhiều.
Tiếp đó lại có thêm một nhân viên khách đến đưa cho bọn họ mỗi người một chiếc đồng hồ, trên mặt đồng hồ điện tử cho thấy thời gian hiện tại là 09:00.
“Trên chiếc đồ hồ này có một nút bấm, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì mọi người bấm vào đó, chúng tôi nhận được thông tin sẽ trực tiếp điều trực thăng đi đón mọi người ngay lập tức, cho nên về phương diện an toàn mọi người cứ yên tâm. ”
Nghe xong lời này, cuối cùng Khương Nhan cũng triệt để yên lòng, giơ cánh tay lên lắc lắc trước ống kính làm mặt quỷ.
Trái lại Giang Dịch Hành ngồi ở một bên, từ lúc lên xe đã đeo bịt mắt ngồi tại chỗ bộ dạng như sắp ngủ.
…
Những việc lần này bọn họ phải làm tuy nói thì đơn giản nhưng thực hiện lại có vẻ khá khó khăn, ít nhất đối với những ngôi sao mà nói sinh hoạt tại một môi trường hoang dã chắc chắn là một thách thức không nhỏ.
Đầu tiên tám người chia thành hai đội bốn người, sau đó mỗi đội lại chia ra thành nhóm nhỏ hai người, hai tấm bản đồ chưa hoàn chỉnh được đưa cho hai nhóm, bốn người họ đầu tiên phải thành công tìm thấy nhau sau đó ghép hai tấm bản đồ lại, dựa theo đánh dấu trên bản đồ mà tìm ra vị trí của chiếc hộp bí ẩn để lấy tấm bản đồ khác trong đó. Đích đến cuối cùng trên bản đồ chính là đại bản doanh của tổ chương trình.
Thời gian năm ngày, đội nào về đích trước thì giành chiến thắng. Hừm, quy tắc rất đơn giản, giành thắng lợi cũng không có phần thưởng mà thua cuộc cũng không bị phạt, cùng lắm chỉ là mất mặt một chút.
Nói xong thể lệ của chương trình, nhân viên công tác không ngừng nhắc nhở.
“Sẽ có hướng dẫn viên đi theo mọi người, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì ngàn vạn lần không nên cứng rắn chống đỡ…”
Khương Nhan cảm thấy câu này có hơi dư thừa, nói trắng ra chỉ là ghi hình cho một chương trình, làm gì có ai lại liều mạng như vậy, cho dù cố chấp cũng không được gì.
Ôm ý nghĩ như vậy, Khương Nhan bắt chước Giang Dịch Hành đeo bịt mắt, trước tiên ngủ một giấc, nghỉ ngơi dưỡng sức luôn luôn không sai.
Hàng ghế phía trước, Giản Bách giơ điện thoại lên, hưng phấn quay đầu lại còn chưa kịp há miệng nói câu nào đã thấy hai người mang bịt mắt như đang ngủ say.
Cậu ta thu di động về, giọng nói còn hơi buồn bực: “Dù sao cũng nên up weibo xong rồi hãy ngủ chứ…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT