CHƯƠNG 953

Tuy da mặt của Lâm Tiêu khá dày, nhưng nghe giọng nói của Nhan An Bảo, khóe miệng của anh ta cũng cứng đờ trong nháy mắt.

Bị một đứa con nít ranh nhìn thấy, có mất mặt không cơ chứ!

Thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Lâm Tiêu, Tô Thu Quỳnh bỗng cảm thấy buồn cười.

Lúc nãy cô ấy thật sự muốn nhắc Lâm Tiêu, đây là nhà người ta, hơn nữa còn là phòng khách, có vài chuyện nên để về nhà hẵng làm. Nhưng người đàn ông này quá dễ dàng kích động khi ở trước mặt cô, hoàn toàn không cho cô cơ hội nói hết câu.

Nhan An Mỹ đi theo phía sau Nhan An Bảo, nhìn thấy Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh trong phòng khách, cô bé vội giơ tay che hai mắt của Nhan An Bảo: “Phi lễ chớ nhìn!”

Tô Thu Quỳnh vốn đã thấy xấu hổ lắm rồi, nghe xong câu này của Nhan An Mỹ, cô chỉ ước gì tìm cái một cái lỗ để chui vào.

Dường như Nhan An Mỹ nhìn ra được vẻ ngượng ngùng của Tô Thu Quỳnh, cô bé chu đáo lên tiếng: “Dì Thu Quỳnh, dì đừng có ngại, hôm nay tự dưng mắt của con và anh con đều bị mù hết rồi. Tụi con thật sự không thấy dì và chú Lâm Tiêu đang hôn nhau đâu! Hai người cứ tiếp tục, hai người tiếp tục đi! Ây da, hôm nay sao mắt mình đang êm đẹp lại bị mù rồi nhỉ, đúng là lạ lắm nha!”

Tô Thu Quỳnh: “…”

Giấu đầu lòi đuôi cũng không mang dáng vẻ này đâu nhé!

Bị em gái nhà mình véo mạnh một cái lên cánh tay, tuy Nhan An Bảo rất không cam lòng, nhưng vẫn lên tiếng: “Dì Thu Quỳnh, con cũng không thấy dì và chú Lâm Tiêu hôn nhau đâu, hai người có thể coi con và An Mỹ chưa từng xuất hiện. À, có lẽ mắt của con cũng bị mù tạm thời luôn rồi.”

Tô Thu Quỳnh: “…”

“Anh hai, chúng ta mau về phòng thôi! Chút nữa anh nói với thím Trương một tiếng, kêu họ cứ ở trong phòng, không được làm phiền dì Thu Quỳnh và chú Lâm Tiêu hôn nhau.”

Tâm trạng của Tô Thu Quỳnh lại rối bời, con nhãi Nhan An Mỹ này định nói cho cả thế giới biết chuyện cô và Lâm Tiêu hôn nhau ở phòng khách đúng không!

Cái mặt mo này của cô biết ném đi đâu đây!

Dù sao da mặt Lâm Tiêu cũng dày, sau khi anh ta phản ứng lại, miệng không giật, mặt cũng không đơ. Anh ta nhướng mày với Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ: “Bé ngoan, hai đứa mau về đi. Nhớ là tự hai đứa cũng phải đóng cửa cho chặt đấy nhé!”

“Lâm Tiêu!”

Tô Thu Quỳnh nghiến răng nghiến lợi, anh cố tình muốn hủy hoại hình tượng chính trực và liêm khiết của cô trước mặt Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ hay sao? Cả đời này cô chưa bao giờ thấy xấu hổ như vậy trước mặt hai nhóc tỳ này!

Hôm nay tâm trạng của Lâm Tiêu rất tốt, nói đùa đến nghiện luôn. Anh thấy hai đứa nhóc còn đứng ở đầu cầu thang liền vội nháy mắt: “Có nghe thấy chưa? Hai đứa mau về đóng cửa đi! Không thấy chú không hôn dì Thu Quỳnh của tụi con nữa là cô ấy đã nóng vội luôn rồi à!”

Tô Thu Quỳnh: “…”

Cô nào nóng vội chứ? Cô đang nôn nóng ném Lâm Tiêu ra ngoài đây!

Tô Thu Quỳnh cảm thấy nếu cứ để Lâm Tiêu tán gẫu với hai đứa nhóc này tiếp thì chắc chắn cô sẽ ngượng chết mất.

Cô hắng giọng, cố gắng bày ra vẻ nghiêm túc: “An Bảo, lúc nãy con nói, con đã phát hiện ra cái gì thế?”

“Dì Thu Quỳnh, con đã phát hiện sơ hở trên tấm ảnh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play