CHƯƠNG 870

“Cô là người của gã à?” Cung Trí Cương sầm mặt lên tiếng: “Gã kêu cô đến đây hại tôi đúng không!”

“Anh bị điên thật đấy à!” Nhan Nhã Tịnh không thể nhịn được nữa: “Tôi nói này, tôi đang cứu anh đấy, hại anh lúc nào! Nếu tôi muốn hại anh thật thì đã nhân lúc anh hôn mê thọc một dao cho gọn rồi, còn lãng phí thời gian lãng phí tinh lực xử lý vết thương cho anh làm gì!”

Nghe Nhan Nhã Tịnh nói xong, cuối cùng sắc mặt Cung Trí Cương đã bớt đáng sợ hơn. Sau khi trầm ngâm một lát, anh ta mới lên tiếng: “Cô đã cứu tôi à?”

“Đúng vậy, vừa rồi suýt chút nữa anh đã lấy oán trả ơn, giết chết ân nhân cứu mạng của mình rồi đấy!”

Nhan Nhã Tịnh thấy sát khí trên người Cung Trí Cương không nặng như trước nữa, mới tiếp tục bước tới: “Nằm xuống đi, để tôi châm cứu cho anh. Nếu không thì không đến một tháng cả người anh sẽ biến thành màu đen, thịt trên người sẽ thối rữa từng chút một.”

“Cô có thể giải GT?” Cung Trí Cương hoài nghi liếc nhìn Nhan Nhã Tịnh, anh ta sống gần ba mươi năm, lần đầu ngã đau như vậy. Anh ta cho rằng mình bị thân tín phản bội, trúng GT là đã định sẵn chỉ có một con đường chết rồi. Không ngờ nghe ý của người phụ nữ này thì hình như cô có thể cứu được anh ta.

“Đúng vậy, chỉ cần anh đừng hở một chút là vặn gãy cổ tôi thì tôi có thể cứu anh!” Nhan Nhã Tịnh mở túi châm cứu ra lần nữa: “Châm cứu sẽ rất đau, anh cố chịu đựng một chút.”

Nói xong, Nhan Nhã Tịnh nhét lại vải bông vừa rồi bị Cung Trí Cương lấy ra vào trong miệng anh ta.

“Mà thôi, có lẽ lát nữa anh sẽ không chịu nổi đâu, nhưng đừng cắn lưỡi là được!” Nhan Nhã Tịnh vốn muốn dặn dò vài câu, nhưng nghĩ đến chắc chắn lát nữa Cung Trí Cương sẽ lên cơn nghiện đánh mất lý trí, cô vẫn nên đừng tiếp tục lãng phí sức lực thì hơn.

Lúc Nhan Nhã Tịnh bắt đầu châm cứu cho Cung Trí Cương, tuy rằng anh ta đau đến không muốn sống nữa, nhưng sức chịu đựng mạnh mẽ vẫn khiến anh ta chống đỡ được, không để bản thân mất mặt.

Nhưng lúc đang châm cứu được một nửa, cơn nghiện phát tác, hơn nữa khắp người đau đớn khiến Cung Trí Cương hoàn toàn mất đi lý trí.

Anh ta bỗng nhiên bật dậy khỏi giường, đôi mắt đỏ ngầu đến đáng sợ, nhìn Nhan Nhã Tịnh chằm chằm, gằn từng câu từng chữ: “Đưa thuốc cho tôi! Đưa thuốc cho tôi!”

Dĩ nhiên Nhan Nhã Tịnh không thể cho Cung Trí Cương thuốc được. Nếu bây giờ cô đưa loại thuốc cấm này cho Cung Trí Cương tiêm vào thì mọi cứu chữa của cô sẽ trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Huống hồ trong tay cô cũng không có loại thuốc này.

Nhan Nhã Tịnh còn chưa mở miệng thì Cung Trí Cương đã bóp cổ cô, đè chặt trên tường: “Đưa thuốc cho tôi! Nếu không tôi sẽ vặn gãy cổ cô ngay bây giờ!”

Sức lực Cung Trí Cương rất lớn, Nhan Nhã Tịnh đau đến mức không nói nên lời.

Vừa rồi cô đã đề phòng, dùng dây thừng cột anh ta lên giường rồi.

Nhưng tác dụng của thuốc GT quá đáng sợ, hơn nữa sức Cung Trí Cương quá lớn, dây thừng đã bị anh ta giật đứt.

“Anh bình tĩnh lại chút đi! Bây giờ tôi đang cứu anh đấy! Nếu như anh giết tôi thì anh cũng không sống được đâu!”

“Cho tôi thuốc! Cho tôi thuốc!”

Cung Trí Cương gào thét như lên cơn điên loạn, đôi mắt đáng sợ như dã thú muốn ăn thịt người, anh ta bóp cổ Nhan Nhã Tịnh răng rắc: “Thuốc! Đưa thuốc cho tôi!”

Nhan Nhã Tịnh biết nếu cứ tiếp tục mặc kệ như vậy nữa thì không chỉ cô không cứu được Cung Trí Cương mà đến mạng nhỏ của mình cũng ‘bay màu’ luôn. Cô dồn hết sức toàn thân tát người kia một cái thật mạnh.

“Anh buông tôi ra! Muốn chết đấy à!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play