CHƯƠNG 868

Mùa xuân ở Vân Hải thường xuyên có mưa phùn liên miên, nhưng mưa to như vậy thực sự hơi hiếm.

Nhan Nhã Tịnh lái xe, chạy như điên trong màn mưa xối xả, tưởng tượng đến bây giờ Lưu Thiên Hàn đang dịu dàng ôm Cung Tư Mỹ vào lòng, cẩn thận yêu thương quan tâm cô ta, tim cô lập tức đau đến mức sắp không thở nổi.

Lúc sắp đến Tầm Viên, có một đoạn đường gồ ghề bùn lầy. Cho dù trong lòng cô rối loạn đến khó chịu thì cũng không dám tiếp tục lái xe quá nhanh.

Nhan Nhã Tịnh nghe di động đổ chuông, biết là Nhan An Bảo hoặc là Nhan An Mỹ gửi tin nhắn đến. Cô vừa định xem bọn trẻ nói gì thì bỗng nhiên chú ý tới có một người nằm trong vũng bùn phía trước xe thể thao của cô.

Trong lòng Nhan Nhã Tịnh run lên, cô lập tức phanh xe, mới không cán qua người kia.

Nhan Nhã Tịnh không dám chần chừ mở cửa xe, đi xuống.

“Anh bị sao vậy? Anh có bị thương không?”

Nương theo đèn xe sáng tỏ, Nhan Nhã Tịnh có thể nhìn rõ tình hình trước mặt. Cô đỡ người đàn ông kia lên, lúc thấy rõ gương mặt người kia, cô khiếp sợ đến nổi không kìm được kêu thành tiếng.

“Minh Tự!”

Không phải Nhan Minh Tự.

Người đàn ông này thật sự rất giống Nhan Minh Tự, nhưng Nhan Nhã Tịnh lại có thể xác định, anh ta không phải em trai Nhan Minh Tự của cô.

Bây giờ Nhan Minh Tự còn đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, không thể nào bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này được. Quan trọng hơn là rõ ràng cơ thể người đàn ông này cường tráng hơn Nhan Minh Tự hàng năm nằm trên giường nhiều.

Tuy có câu lương y như từ mẫu, nhưng Nhan Nhã Tịnh càng ghét xen vào việc của người khác.

Xã hội bây giờ, có lòng tốt cứu người, cuối cùng rất có thể còn bị người ta trả đũa, rước họa vào thân.

Nhưng nhìn gương mặt giống Nhan Minh Tự bảy tám phần này, dù thế nào Nhan Nhã Tịnh cũng không thể thấy chết mà không cứu được.

Nhan Nhã Tịnh vốn định đưa anh ta đến thẳng bệnh viện, nhưng cô bắt mạch cho anh ta, phát hiện trong người anh ta lại bị tiêm một loại thuốc cấm từ nước T nhập sang.

Nhan Nhã Tịnh biết được loại thuốc này là do trước kia lúc cô đi theo sư phụ Tần Kì đến châu Phi làm tình nguyện viên đã từng nhìn thấy.

Thật ra, loại thuốc này là một loại độc vô cùng đáng sợ. Loại độc này sẽ gây nghiện, nếu dùng trong thời gian dài, không đến một tháng sẽ làm cơ thể hoàn toàn hư thối từ trong ra ngoài.

Lúc ấy có mấy người bệnh bị tiêm vào loại thuốc cấm này. Khi đó loại thuốc cấm này không chữa được, nhưng cuối cùng mấy người bệnh kia vẫn còn sống.

Trải qua gần một tháng nghiên cứu, Tần Kì mới nghiên cứu ra thuốc giải, dùng một phương pháp châm cứu đặc biệt có thể trừ tận gốc dược tính của loại thuốc này.

Về mặt lâm sàng hiện giờ, vẫn chưa có cách chữa trị loại thuốc cấm này. Nếu đưa người đàn ông này đến bệnh viện thì chỉ có một con đường chết. Hiện giờ Nhan Nhã Tịnh vẫn còn mấy viên thuốc giải, cũng biết phương pháp châm cứu kia. Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đưa người đàn ông kia về Tầm Viên, tự mình cứu chữa.

Kéo một người đàn ông cao to lên lầu thật sự rất không dễ dàng. Đêm hôm khuya khoắt Nhan Nhã Tịnh cũng không muốn làm phiền bảo mẫu, nên chỉ có thể lôi người đàn ông kia tới phòng cho khách dưới lầu.

Tình trạng người đàn ông này thật sự không tốt, trên người anh ta có nhiều vết dao. Hơn nữa, vết thương trên vai còn sâu thấy cả xương, ngay cả trên bắp đùi cũng có vết thương rất rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play