CHƯƠNG 770

“Con người chứ đâu phải là thánh thần, ai mà không mắc sai lầm chứ. Chỉ cần đồng ý sửa sai thì Thu Quỳnh sẽ mãi mãi là Thu Quỳnh tốt nhất.”

“Cô An, cô thật là tốt bụng! Cậu Chiến có thể cưới được người vợ hiền như cô đúng là có phúc.”

“Đúng đó, nếu tôi là cậu Chiến, chắc chắn cũng sẽ không cưới ai khác ngoài cô An đâu!”

“Cậu Chiến ly hôn với Tô Thu Quỳnh đúng là thoát khỏi bể khổ! Tôi chỉ mong sau này Tô Thu Quỳnh đừng gây rối nhằm phá hỏng tình cảm của cô An và cậu Chiến nữa!”

Nghe mấy lời nịnh nọt đó của đám phóng viên cùng tiếng mắng chửi Tô Thu Quỳnh, khoé môi An Tình dù đã kìm nén thế nào cũng không nhịn được mà cong lên.

Nhưng cô ta vẫn bày ra dáng vẻ tốt bụng, bao dung như trước. Cô ta khiêm nhường mà chân thành nói với đám phóng viên: “Không phải đâu, được gả cho anh Mục Hàng là phúc của tôi mới phải.”

“Anh Mục Hàng đối xử với tôi rất tốt, tôi biết điều đó, cả đời này tôi cũng sẽ không gả cho ai khác ngoài anh Mục Hàng.”

“Còn về phần Thu Quỳnh, tôi tin cô ấy sẽ không phá hỏng tình cảm của tôi và anh Mục Hàng nữa đâu. Thu Quỳnh là một cô gái tốt bụng, sau này cô ấy sẽ gặp được một người thích hợp với cô ấy hơn. Tôi và anh Mục Hàng đều thật lòng chúc phúc cho Thu Quỳnh có thể sớm gặp được bạch mã hoàng tử của mình.”

Những lời An Tình nói vừa dối trá vừa ghê tởm, ngay cả một câu Nhan Nhã Tịnh cũng không muốn nghe. Nhưng không còn cách nào khác, chỗ ngồi của cô ở phía trước, cách An Tình rất gần, dù cô không muốn nghe cũng đành chịu.

“Mẹ ơi, da mặt của bà bác An đúng là dày thật đấy.”

Nhan An Mỹ ngồi bên cạnh Nhan Nhã Tịnh không nhịn nổi nữa: “Bà bác đó còn không biết xấu hổ nói mình và dì Thu Quỳnh là chị em tốt nữa chứ. May mà dì Thu Quỳnh không tới đây, nếu không thể nào cũng bị buồn nôn chết mất!”

Nhan An Mỹ biết anh trai nhà mình hôm nay sẽ tung một chiêu rất mạnh, cô bé bỗng thấy không chờ nổi nữa: “Anh ơi, rốt cuộc thì bao giờ anh mới dạy cho bà bác An một bài học thế? Bà bác An giả vờ làm hoa sen trắng không tanh mùi bùn, em không muốn bị bà bác đó chọc mù mắt nữa đâu!”

“Gấp làm gì, nếu bây giờ cô ta càng khua môi múa mép thì lát nữa khi bản ghi âm được công bố mới càng thú vị.” Nhan An Bảo rất có khí phách giống ba mình, thong thả nói.

“Ghi âm? Bản ghi âm gì cơ?” Cao Bắc Vinh ngồi bên cạnh Lưu Thiên Hàn chuẩn xác bắt được từ khóa quan trọng trong lời của Nhan An Bảo. Anh ta bắt đầu phát huy trí tưởng tượng viển vông hão huyền của mình: “Chẳng lẽ An Tình vụng trộm với người khác bị con ghi lại à?!”

“Ôi, đến đi… Come on, baby! Ưm a…”

Lưu Thiên Hàn sợ dáng vẻ chọc người ta mù mắt này của Cao Bắc Vinh sẽ vấy bẩn tâm hồn thuần khiết của mấy đứa trẻ vị thành niên, bèn lạnh lùng mở miệng: “Cao Đại, cậu im miệng ngay cho tôi!”

Cao Bắc Vinh đang hăng say biểu diễn nên tất nhiên là không cam lòng cứ vậy mà ngậm miệng. Nhưng khi nghĩ tới giá trị vũ lực quá mạnh mẽ của người nào đó, anh ta chỉ còn dám thì thầm lẩm bẩm một câu: “Đồ vô nhân tính! Bạo quân!”

Bây giờ Nhan An Mỹ đã nhận người ba Lưu Thiên Hàn này rồi. Thấy ba mình bị người khác mắng, dĩ nhiên là cô bé phái kiên quyết bảo vệ người phe mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play