CHƯƠNG 710

“Anh Mục Hàng, anh uống nhiều rượu nên khó chịu có đúng không, bây giờ em đi ra ngoài mua thuốc giải rượu cho anh nha.”

An Tình còn chưa nhặt quần áo ở dưới đất mặc vào, Chiến Mục Hàng bỗng nhiên bước lên phía trước, hung hăng bóp chặt cổ cô ta.

Anh ta vẫn luôn tiến lên phía trước, đẩy An Tình đến vách tường mà vẫn không buông tay.

Ánh mắt lạnh lẽo, giọng nó lại còn lạnh hơn nữa, anh ta hỏi An Tình một cách rõ ràng: “An Tình, tại sao lại cho người hành hung Tô Thu Quỳnh trong tù. Nói, tại sao lại cho người hành hung Tô Thu Quỳnh!”

Trong lòng An Tình chấn động, thân thể run lên.

Cô ta hoàn toàn không ngờ tới Chiến Mục Hàng sẽ hỏi cô ta như thế.

Tất cả những chuyện mà cô ta đã làm với Tô Thu Quỳnh trong tù, cô ta tự tin mình cẩn thận lại chu đáo, sao Chiến Mục Hàng lại biết chứ?

Chắc chắn là Tô Thu Quỳnh đã nói tào lao trước mặt anh.

An Tình kiềm chế nhịp tim đập loạn trong lòng, giả vờ đáng thương mà nói với anh ta: “Anh Mục Hàng, em không biết anh đang nói cái gì. Anh Mục Hàng, anh phải tin tưởng em, ngay cả con kiến em cũng không dám giẫm chết, làm sao em có thể hại Tô Thu Quỳnh được chứ. Anh Mục Hàng, anh không thể chỉ nghe lời nói từ phía Tô Thu Quỳnh thôi.”

“Ngay cả con kiến cũng không đành lòng giẫm chết hả?”

Chiến Mục Hàng cười lạnh: “An Tình, đây là câu chuyện buồn cười nhất mà tôi đã nghe. Ngay cả con của Tô Thu Quỳnh mà cô cũng có thể giết, một người sống sờ sờ, cô cũng có thể giết, vậy mà cô nói mình ngay cả một con kiến cũng không dám giẫm chết.”

Ánh mắt của Chiến Mục Hàng không hề chớp mà khóa chặt trên người An Tình, anh ta như đang đánh giá cô ta: “An Tình, cô nói xem, tôi quen biết với cô nhiều năm như thế, sao tôi lại nhìn không ra ngoài mặt và trong lòng cô lại khác nhau như thế.”

Mi tâm An Tình giật giật, nhưng mà cô ta vẫn mím môi nói: “Anh Mục Hàng, anh hiểu lầm em rồi, anh đã hiểu lầm em rồi. Em không làm tổn thương con của Tô Thu Quỳnh, em cũng đã từng mang thai, em biết mất đi đứa nhỏ thì mình đau lòng như thế nào, mất đi con của chúng ta, em đau đến mức không muốn sống, cho dù em có hận Tô Thu Quỳnh đến chết đi nữa thì em cũng không có khả năng hại chết một sinh mạng nhỏ vô tội.”

“Anh Mục Hàng, anh đừng như vậy mà có được không? Anh trở nên như thế, em thật sự rất sợ, em sợ lắm! Anh Mục Hàng, anh tin tưởng em đi có được không, em thật sự chưa từng hại Tô Thu Quỳnh.”

“An Tình, lời mà cô nói, một chữ tôi cũng không tin.” Chiến Mục Hàng dừng một chút rồi tiếp tục lạnh lùng nói: “An Tình, đừng tiếp tục biện minh cho mình nữa, cô cho người hành hạ Tô Thu Quỳnh, chứng cứ vô cùng xác thực, cô tiếp tục giải thích sẽ chỉ khiến tôi buồn nôn hơn.”

Chứng cứ vô cùng xác thực?

Lòng An Tình đột nhiên trầm xuống, anh đây là đang điều tra chuyện năm đó cô đã làm trong tù?

Anh quan tâm Tô Thu Quỳnh như thế?

Còn nữa, anh nói mình buồn nôn.

Sao An Tình này lại khiến đàn ông buồn nôn được chứ.

An Tình há miệng đang định nói thêm gì đó, bàn tay của Chiến Mục Hàng đang đặt trên cổ cô ta đột nhiên dùng sức, cô ta bị nghẹt thiếu chút nữa là không thở nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play