CHƯƠNG 618

Anh ta hơi chán nản nằm gục lên vô lăng, cũng chẳng quan tâm xe mình đang chắn ngang giữa đường sẽ gây cản trở giao thông.

Anh ta hoàn toàn không hay biết những lời mắng mỏ chửi rủa của những người lái xe xung quanh, anh ta chỉ cảm thấy khó chịu, trên người khó chịu, trong lòng càng thêm khó chịu, khó chịu đến mức khiến anh ta không thể thở nổi.

Hách Trung Văn cảm thấy mình đúng là đê hèn, sau khi biết Nhan Nhã Tịnh bị tiêm loại virus đó, lúc đầu tim anh ta như bị dao cắt, nhưng về sau anh ta lại có cảm giác may mắn không nói nên lời.

Niềm may mắn đáng sỉ nhục.

Trong lòng chị đại chỉ có một mình cậu trẻ, anh ta muốn có được trái tim chị đại đã khó lại càng khó hơn, nhưng bây giờ thì khác, có thể chị đại đã nhiễm HIV!

Cậu trẻ là niềm hy vọng của cả nhà họ Lưu, cậu phải gánh vác trọng trách lớn lao như vậy nên đương nhiên cậu không thể ở bên một người phụ nữ bị nhiễm HIV được.

Anh ta cũng biết cậu trẻ thích chị đại, nhưng người mạnh mẽ như cậu trẻ chắc chắn sẽ đặt trách nhiệm và sự an toàn của bản thân lên hàng đầu.

Trên đời này có thể không có Hách Trung Văn anh ta, nhưng không thể không có cậu trẻ, nếu cậu trẻ không còn nữa, e rằng nền kinh tế của Vân Hải cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Vì vậy cậu trẻ sẽ không mạo hiểm thân mình vì chị đại.

Nhưng Hách Trung Văn anh ta thì có thể!

Anh ta biết bệnh HIV vẫn có cách tránh lây lan, nhưng mọi người luôn lo lắng sẽ bị nhiễm, Hách Trung Văn anh ta không sợ, anh ta muốn được nhiễm bệnh cùng chị đại, chống lại bệnh tật cùng chị đại, cảm giác sống chết có nhau, gắn bó nương tựa này, Hách Trung Văn chỉ nghĩ thôi cũng thấy lòng mình ấm áp tới mức run lên.

Hách Trung Văn mang theo nỗi thương xót khó nói thành lời và niềm vui sướng hèn mọn, nhắn tin cho Nhan Nhã Tịnh.

“Chị đại, tôi đã biết những chuyện Nhan Vũ Trúc làm với em rồi.”

Hách Trung Văn cảm thấy tin nhắn này chưa đủ thể hiện được sự chân thành mà mình muốn bày tỏ, vì thế anh ta im lặng một lúc rồi lại gửi liên tiếp vài tin nhắn nữa cho Nhan Nhã Tịnh.

“Chị đại, tôi biết chắc chắn bây giờ em đang rất khó chịu, chị đại đừng sợ, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em.”

“Chị đại, khi còn nhỏ tôi luôn trốn phía sau em để em bảo vệ tôi, bây giờ tôi đã là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất rồi, tôi sẽ bảo vệ cho em thật tốt.”

“Chị đại, sau khi cậu trẻ biết chuyện này chắc chắn sẽ chia tay với em, tôi biết em thích cậu trẻ, nếu cậu trẻ bỏ rơi em, chắc chắn em sẽ rất đau khổ, nhưng chị đại à, em còn có tôi! Tôi không như cậu trẻ, cho dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không bao giờ rời xa em.”

Suy nghĩ một lúc, Hách Trung Văn lại gửi thêm một tin nhắn nữa cho Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại, em cũng đừng trách cậu trẻ, cậu trẻ là người chèo chống Lưu Thị, trách nhiệm trên vai cậu ấy quá nặng nề, sức khỏe của cậu ấy không được phép có bất cứ sơ suất nào.”

Hách Trung Văn vẫn luôn cảm thấy mình không bằng Lưu Thiên Hàn, nhưng khi gửi dòng tin nhắn này, anh ta chợt cảm thấy hơi tự đắc, may mà mình không xuất sắc bằng cậu trẻ.

Thế giới này là như vậy đấy, có năng lực cao nhường nào thì phải gánh vác trách nhiệm lớn nhường đó, cũng may Hách Trung Văn anh ta không phải là người quan trọng như Lưu Thiên Hàn.

“Nhưng chị đại à, tôi thì không sao hết, tôi không cần gánh vác cái gọi là trách nhiệm đó! Chị đại, em bị bệnh, tôi sẽ bị bệnh cùng em, em vui, tôi sẽ cười với em, em khóc, tôi sẽ dỗ dành em. Chị đại, sau này em hãy để cho tôi được ở bên em được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play