CHƯƠNG 610

Ba, thì ra suy hơn tính thiệt như vậy sao!

Ba như vậy, khiến họ, thật sự càng ngày càng không nỡ nói tạm biệt với anh ta rồi.

Nhan An Mỹ dùng sức ôm lấy Hách Trung Văn: “Ba, cục cưng sẽ mãi mãi không rời xa ba đâu! Lúc nãy cục cưng chỉ hỏi bừa mà thôi, Ba, ba nhất định không được buồn đâu đấy!”

“Ba biết rồi! Ba biết cục cưng thích ba nhất!” Hách Trung Văn cười hi hi, anh ta vừa định nói thêm gì nữa, chuông điện thoại anh ta đã vang lên.

Thấy người gọi đến là Nhan Bích Loan, anh chau chặt mày lại, vội vàng buông Nhan An Mỹ xuống, xuống lầu nghe điện thoại của Nhan Bích Loan.

Sau khi Hách Trung Văn rời khỏi, nước mắt của Nhan An Mỹ không khống chế được nữa, rơi xuống như những hạt châu bị đứt dây vậy.

“An Mỹ, đừng khóc nữa.” Nhan An Bảo nhìn cánh cửa đã đóng chặt một cái, trong lòng cậu cũng không thoải mái.

Người đều có tình cảm cả, huống hồ gì Hách Trung Văn còn đối xử với chúng nó tốt như vậy, Nhan An Bảo cũng không đành lòng để Hách Trung Văn trở thành người cô đơn một mình.

“Anh, chúng ta thật sự phải rời xa ba sao? Em thật sự luyến tiếc ba!” Nước mắt Nhan An Mỹ đầy khóe mắt, cô bé dùng sức nức nở: “Anh, chúng ta đừng rời xa ba có được không?”

“An Mỹ, chúng ta sẽ phải đối mặt với sự thật thôi!” Nhan An Bảo nhẹ nhàng thở dài: “Điều duy nhất chúng ta có thể làm, chính là kéo dài thêm vài ngày, vẫn là, đợi ông cậu nói sự thật cho ba biết vậy!”

Nhan An Mỹ cũng làm như có thật thở dài, dường như, thật sự không còn cách nào tốt hơn nữa, cô bé và ba, sẽ có lúc phải nói tạm biệt…

Cho đến khi đến phòng khách dưới lầu Hách Trung Văn mới nhận điện thoại, trong giọng nói của anh ta, mang theo sự mất kiên nhẫn rõ ràng: “Nhan Bích Loan, có chuyện gì?”

“Đàn anh Hách, em… em có thai rồi.” Trong giọng nói Nhan Bích Loan mang theo sự ngượng ngùng rõ ràng: “Đàn anh Hách, anh sắp trở thành ba rồi đó!”

Tay Hách Trung Văn cứng đờ, điện thoại trong tay suýt nữa rơi xuống đất.

Anh ta và Nhan Nhã Tịnh vốn đã xa cách nghìn trùng, bây giờ Nhan Bích Loan lại còn có thai nữa! Ông trời ơi, có phải ông đang đùa giỡn tôi không?

Hách Trung Văn bỗng siết chặt tay, đồng tử không kiềm được co rút: “Nhan Bích Loan, cô nói lại một lần nữa cho tôi xem.”

Như thể không nghe thấy sự phẫn nộ của Hách Trung Văn, Nhan Bích Loan hơi cụp mắt, xấu hổ, ngập ngừng nói: “Anh Hách, em đã mang thai con của anh, chúng ta có con rồi!”

“Nhan Bích Loan, bây giờ cô đang ở đâu?” Hách Trung Văn gần như hét lên: “Nói ngay! Bây giờ cô đang ở đâu?”

“Anh Hách, em đang ở chung cư Bạch Lâm Phong, bây giờ anh muốn đến đây sao? Em nói này, số nhà ở tòa chung cư của em là…”

Bây giờ Hách Trung Văn chỉ muốn chạy ngay tới đó, bảo Nhan Bích Loan bỏ đứa bé này đi, anh ta không hơi đâu nhiều lời vô nghĩa với cô ta. Sau khi nghe cô ta báo địa chỉ xong, anh ta lập tức cúp điện thoại.

Lúc anh ta đến chung cư Bạch Lâm Phong, Nhan Bích Loan đã chờ anh ta trong phòng khách từ lâu.

Tối hôm nay, Nhan Bích Loan cố ý trang điểm thật đẹp, cô ta diện một bộ đồ mà mình nhờ người ta mang về từ nước P, nó làm từ lụa tơ tằm đỏ rực, được cắt may tinh tế, quyến rũ mà không kém phần tao nhã.

Bình thường cô ta đều trang điểm đậm và ăn mặc cầu kỳ, để phô được vẻ ngoài ngây thơ, trong sáng trước mặt Hách Trung Văn mà tối nay cô ta đã bỏ ra không biết bao nhiêu công sức để tạo nên một kiểu trang điểm có hiệu quả. Cô ta xịt nước hoa, cũng là loại mà cô ta thích nhất, xỏ chiếc khuyên tai kim cương, đó cũng là món quà trong dịp mừng sinh nhật 18 tuổi mà Thanh Thiên Bội tặng cô ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play