CHƯƠNG 575

Nhan Nhã Tịnh hất cằm, cong môi châm chọc: “Nhan Vũ Trúc, chị đang đắc ý cái gì vậy? Cho dù tôi bị HIV, anh Lưu không cần tôi nữa thì thế nào? Cho dù chị không mắc bệnh, còn khoẻ hơn trâu thì anh Lưu cũng sẽ không nhìn chị thêm một chút đâu!”

“Cô!” Nhan Vũ Trúc tức điên, cô ta híp mắt, căm hận nhìn khuôn mặt tươi tắn, đầy sức sống của Nhan Nhã Tịnh.

Càng nhìn khuôn mặt này, cô ta càng thấy hận.

Sao Nhan Nhã Tịnh lại có được khuôn mặt xinh đẹp như vậy cơ chứ?

Xinh đẹp như thế, khiến cô ta muốn xé nát gương mặt này ra!

Nhan Vũ Trúc đưa ống kim tiêm qua tay trái, rồi giơ tay phải lên tát thật mạnh vào mặt của Nhan Nhã Tịnh.

Cái tát này của Nhan Vũ Trúc rất mạnh, mạnh đến nỗi trong miệng Nhan Nhã Tịnh tràn ngập máu tanh, nhưng ý cười mỉa mai trên môi cô không hề giảm đi chút nào.

Nhan Vũ Trúc thật sự chẳng có gì đáng để đắc ý, đừng nói chỉ là tiêm cho cô một mũi, cho dù giết chết cô thì cô ta vẫn là một con chó không nơi nương tựa!

“Nhan Nhã Tịnh, tôi không cho phép cô cười!” Nhìn vào đôi mắt tràn đầy ý cười của Nhan Nhã Tịnh, Nhan Vũ Trúc tức giận thở hổn hển, tát mạnh vào mặt Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, tôi nói rồi, tôi không cho phép cô cười!”

“Nhan Vũ Trúc, dừng tay! Cô dừng tay lại cho tôi!” Bản thân mình bị đánh, Tô Thu Quỳnh cũng chẳng quan tâm, nhưng nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh bị đánh, cô ấy thật sự không chịu nổi.

Nhan Vũ Trúc lúc này đã hoàn toàn không nghe thấy giọng nói của người khác, cô ta chỉ muốn hung hăng tra tấn Nhan Nhã Tịnh mà thôi.

Tốt nhất là để kiếp này, kiếp sau, đời đời kiếp kiếp Nhan Nhã Tịnh cũng không thể vực dậy được nữa!

“Nhan Nhã Tịnh, có gì đáng cười hả? Cô là kẻ nhiễm HIV thì có gì đáng để cười chứ?”

Khuôn mặt của Nhan Vũ Trúc trở nên méo mó, tay chợt dùng sức, đâm mạnh mũi tiêm vào cơ thể Nhan Nhã Tịnh.

“Nhan Nhã Tịnh, không ai yêu cô nữa, cho dù cô có khuôn mặt quyến rũ như hồ ly thì cũng sẽ không có ai yêu cô đâu!”

“Cô sẽ bị đàn ông chán ghét, vứt bỏ, bị Thiên Hàn đá văng ra khỏi cuộc sống của anh ấy, sống không bằng chết!”

Khi nói, Nhan Vũ Trúc dùng hết sức toàn thân bơm máu trong ống tiêm vào mạch máu của Nhan Nhã Tịnh.

“Nhã Tịnh!”

Tô Thu Quỳnh đau đớn gào lên, đôi mắt cô ấy đỏ bừng nhìn chằm chằm bàn tay đang cầm ống tiêm của Nhan Vũ Trúc, cô ấy muốn hất văng ống tiêm này, nhưng mà ngoại trừ liên lụy Nhan Nhã Tịnh thì cô không làm được gì nữa cả.

“Nhã Tịnh…”

Tô Thu Quỳnh nghẹn ngào gọi tên Nhan Nhã Tịnh, cô ấy chưa bao giờ ghét bản thân mình nhiều như thế này, cô ấy thật sự căm hận vì bản thân vô dụng như thế, nếu như cô ấy mạnh mẽ hơn một chút thì Nhan Nhã Tịnh cũng sẽ không bị đẩy vào trong hoàn cảnh nguy hiểm vì cô ấy, càng không bị Nhan Vũ Trúc tiêm máu của Bùi Ninh Hinh vào người.

“Nhan Vũ Trúc, cô sẽ không được chết yên đâu! Cô sẽ chết không yên đâu!” Tô Thu Quỳnh oán hận, nếu như cô ấy có thể được tự do, nếu như cô ấy có thể còn sống và rời khỏi nơi này thì cô ấy nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống Nhan Vũ Trúc và An Tình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play