CHƯƠNG 433

“An Tình, cô đừng giả vờ nữa!” Điều khiến Tô Thu Quỳnh kinh tởm nhất chính là vẻ giả vờ giả vịt này của An Tình.

Cô cười mỉa mai: “Đừng mãi nói về đứa trẻ sáu năm trước nữa, đứa nhỏ đó chết như thế nào cô lại không biết chắc?”

“Tô Thu Quỳnh, cô nói vậy là có ý gì! Cô cho rằng tôi muốn nhắc tới chuyện bi thương năm đó sao? Nếu cô không giết con tôi, bây giờ tôi cũng là một người mẹ rồi!”

Nói đến chuyện thương tâm, đầu ngón tay An Tình không nhịn được mà run lên: “Tô Thu Quỳnh, cô giết con của tôi, mau trả lại con cho tôi đi!”

Tô Thu Quỳnh thật sự không thể nhìn cô ta diễn được nữa, cô ném thẳng điện thoại trên tay vào mặt An Tình.

“An Tình, cô đừng giả vờ nữa! Sáu năm trước chính cô cố ý lăn xuống cầu thang! Chính cô đã giết đứa trẻ đó rồi đổ hết tội lỗi lên người tôi!”

Nụ cười trên khóe môi Tô Thu Quỳnh càng thêm giễu cợt: “Hồi đó tại sao cô lại vội vã giết đứa trẻ đó đi? An Tình, chắc đứa nhỏ đó cũng chẳng phải là con của Chiến Mục Hàng đâu nhỉ?”

Bị cô chọc đúng chỗ đau, An Tình không khỏi gầm lên: “Tô Thu Quỳnh, cô đang nói nhảm nhí cái gì vậy! Tôi chỉ có người đàn ông duy nhất là anh Mục Hàng thôi, sao con tôi lại không phải là của anh ấy được!”

Tô Thu Quỳnh hoàn toàn không để ý đến lời của An Tình, cô tiếp tục cười, quay sang nhìn Chiến Mục Hàng: “Cậu Chiến à, thật ra tôi rất mong chờ đến ngày anh phát hiện ra anh bị An Tình yêu quý của mình cắm cho chiếc sừng đấy. Khi đó anh sẽ có biểu cảm như thế nào đây.”

Ban đầu khi Chiến Mục Hàng thấy vết đỏ tươi lớn trên lưng Tô Thu Quỳnh, trong lòng có chút khó chịu. Nhưng bây giờ nghe được những lời càng ngày càng quá quắt này của Tô Thu Quỳnh, anh ta lập tức phẫn nộ tột cùng.

Đặc biệt là khi nghĩ đến chuyện sáu năm trước Tô Thu Quỳnh tàn nhẫn giết chết con của An Tình, anh ta càng phát cáu đến mức ngứa răng.

Hai tay Tô Thu Quỳnh dính đầy máu của con An Tình, bây giờ dựa vào cái gì mà lớn lối bắt nạt An Tình như vậy!

Nhìn thấy Tô Thu Quỳnh lại sắp sửa đánh An Tình tiếp, Chiến Mục Hàng không kiềm chế được lửa giận trong lòng mình nữa, dùng hết sức bóp chặt cổ Tô Thu Quỳnh, trên mu bàn tay còn nổi lên gân guốc, như muốn bóp gãy cổ cô.

“Tô Thu Quỳnh, tôi không cho phép cô bắt nạt Tiểu Tình như vậy!”

Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Thu Quỳnh, lòng có Chiến Mục Hàng hơi quặn đau, nhưng anh ta vẫn lạnh lùng quát: “Tô Thu Quỳnh, cô giết con của tôi và Tiểu Tình, tội đáng chết vạn lần! Nếu cô còn dám bắt nạt Tiểu Tình nữa, tôi nhất định sẽ khiến cô phải sống không bằng chết!”

Nói xong, Chiến Mục Hàng dùng sức đẩy thẳng Tô Thu Quỳnh ra ngoài phòng ngủ.

Thấy An Tình hơi thở mỏng manh đang nằm trên giường, Chiến Mục Hàng vội vàng kéo cô ta vào trong lòng mà bảo vệ: “Tiểu Tình, đừng sợ, anh sẽ không để cô ấy bắt nạt em nữa.”

Khi Chiến Mục Hàng nhìn An Tình, trong mắt anh ta là sự dịu dàng ấm áp. Nhưng khi anh ta nhìn về phía Tô Thu Quỳnh, trong mắt chỉ còn lại sự lạnh lùng cùng cực.

“Tô Thu Quỳnh, tôi không yêu cầu cô đền mạng cho con tôi và Tiểu Tình đã là nhân từ lắm rồi! Cô đừng có được voi đòi tiên!”

“Cút!”

Đền mạng à…

Tô Thu Quỳnh điên cường cười phá lên, cô cười cho đến khi nước mắt gần như rơi xuống: “Chiến Mục Hàng, con của An Tình chết, anh đòi tôi phải đền mạng, vậy con tôi chết ai đền mạng đây?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play