CHƯƠNG 422

“Anh Lưu, sinh nhật vui vẻ nhé, đây là món quà em tặng anh.”

Lưu Thiên Hàn liếc nhìn món quà được gói ghém tinh xảo trên tay, khóe miệng không khỏi cong lên. Hóa ra người phụ nữ này vẫn nhớ hôm nay là sinh nhật anh.

Nếu đã có lòng như vậy, hôm nay nhất định phải thưởng cho cô thật tốt. Ừm, dùng nhan sắc này của anh…

Trong lúc Nhan Nhã Tình đang tận hưởng bữa tối lãng mạn với ánh nến bên Lưu Thiên Hàn thì nhận được điện thoại của Lưu Diễm Mai.

Vốn dĩ cô muốn đón Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ qua đây cùng đón sinh nhật với Lưu Thiên Hàn. Nhưng Lưu Diễm Mai càng ở chung với hai đứa nhỏ thì càng nảy sinh tình cảm sâu đậm, không nỡ để hai đứa cháu rời xa mình. Cô chỉ có thể đồng ý để hai đứa nhóc ở bên cạnh Lưu Diễm Mai mấy hôm.

Không ngờ tối hôm nay Nhan An Mỹ lại xảy ra chuyện.

Lúc nói chuyện điện thoại, Lưu Diễm Mai đã khóc đến lạc giọng, bà không ngừng xin lỗi Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, xin lỗi con, do dì không chăm sóc tốt cho An Mỹ nên mới để người ta hại con bé!”

Lưu Diễm Mai vừa đau lòng vừa tự trách, bà tự trách mình không phải một người bà tốt.

Lần trước hai đứa nhỏ bị Dương Mai bắt cóc là do sự lơ là của bà, còn lần này là vì bà cố chấp muốn giữ hai đứa cháu ở lại chơi với mình thêm mấy hôm.

Nếu tối nay bà đồng ý để Nhã Tịnh đưa hai đứa nhỏ đi thì Nhan An Mỹ đã không bị người ta hại thành như thế.

Nước mắt ân hận của Lưu Diễm Mai không ngừng chảy xuống, nghẹn ngào nói: “Nhã Tịnh, là tại dì không tốt, nếu không vì dì thì An Mỹ đã không bị như vậy!”

Nghe tin Nhan An Mỹ gặp chuyện, Nhan Nhã Tịnh lo lắng sốt ruột đến mức dây thần kinh khắp người đều căng thẳng. Lưu Diễm Mai vẫn không ngừng xin lỗi nhưng không nói thẳng vào vấn đề khiến Nhan Nhã Tịnh càng sốt ruột hơn.

“Rốt cuộc Mỹ An xảy ra chuyện gì vậy?”

Nghe lời này của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Diễm Mai càng mất bình tĩnh khóc lớn hơn: “Nhã Tịnh, An Mỹ ăn trúng đồ ăn có bỏ thuốc chuột, bây giờ dì và mấy đứa đang… đang ở bệnh viện thành phố, con bé đang phải rửa ruột,… Hu hu, dì nói chuyện với An Mỹ nhưng con bé không nghe… Bác sĩ nói, bác sĩ nói là tình hình hiện tại không mấy khả quan, dì sợ con bé sẽ…”

“Lộp cộp…” Điện thoại trong tay Nhan Nhã Tịnh rơi xuống đất. Thậm chí cô còn chưa kịp mặc áo khoác đã vội vàng lao ra khỏi biệt thự.

Bây giờ trong đầu Nhan Nhã Tịnh không ngừng lặp đi lặp lại một câu, ‘An Mỹ ăn trúng đồ ăn có bỏ thuốc chuột’…

Sao An Mỹ lại ăn đồ ăn có bỏ thuốc chuột được chứ!

Nhan Nhã Tịnh giữ chặt lấy ngực mình, nơi đó đau như xé rách. Tin tức cũng thường xuyên đưa tin trường hợp trẻ em tử vong vì ăn nhầm thuốc chuột. Sức khỏe của An Mỹ vốn không tốt, cô thật sự sợ cục cưng của mình cũng sẽ giống như những đứa trẻ trên thời sự đó, không bao giờ mở mắt ra được nữa…

Không! An Mỹ sẽ không sao! Nhất định An Mỹ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!

Nhan Nhã Tịnh không ngừng tự an ủi bản thân trong lòng, cục cưng của cô phúc lớn mạng lớn, sẽ không rời bỏ cô dễ dàng như vậy đâu.

An Bảo và An Mỹ đều là mạng sống của cô, ông trời đã cho bọn họ sống nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy. Ông ấy sẽ không nhẫn tâm cướp đi An Mỹ của cô đâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play