Chương 305

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mình khổ chết đi được, bạn trai nhà người ta hở một tí là quỳ bàn phím quỳ sầu riêng, bạn trai nhà cô cứ luôn hăm he đòi đánh gãy chân cô.

Nhan Nhã Tịnh vừa định nói gì đó để biểu đạt sự oán giận trong lòng mình, bỗng nhiên lại nghe thấy một âm thanh không thích hợp.

Sau khi nhận ra âm thanh đó phát ra từ đâu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh liền đỏ lên như quả cà chua.

Khu rừng nhỏ trong trường đại học này chính là địa điểm mà các đôi tình nhân chọn để hẹn hò, buổi tối có không ít đôi tình nhân đến khu rừng nhỏ tối như bưng làm một vài chuyện không thể diễn tả được.

Cô bạn cùng phòng ký túc xá hồi học đại học của cô thường xuyên đến khu rừng nhỏ cùng với bạn trai mình để bồi dưỡng tình cảm.

Cái gì mà động tay động chân, cái gì mà nụ hôn sâu kiểu Pháp, đều là những thứ cơ bản nhất, có không ít mấy cặp tình nhân thích nghiên cứu học tập, trực tiếp tìm người giải tỏa ở khu rừng nhỏ.

Thật ra chủ đề nói chuyện phiếm mỗi đêm của sinh viên nữ ở ký túc xá có khi cũng không trong sáng cho lắm.

Trong ký túc xá bọn họ có một cô sinh viên, lúc trò chuyện với nhau ở ký túc xá đã từng nói rằng cô ta và bạn trai của cô ta đã làm chuyện đó ở khu rừng nhỏ, ngay cả phòng tự học im ắng nào đó cũng để lại vết tích ân ái của bọn họ.

Lúc đó, Nhan Nhã Tịnh còn bị các bạn trong ký túc xá ép hỏi, có phải cô và Tô Thái An cũng đã làm ra loại chuyện không thể khiến người khác nhìn ở mấy nơi như là phòng tự học hoặc là khu rừng nhỏ.

Cô và Tô Thái An đúng là đã từng tới khu rừng nhỏ một lần, lần đó Tô Thái An kéo tay cô, nhất định phải đến khu rừng nhỏ với cô một lúc. Trời tối, Nhan Nhã Tịnh không muốn ngồi ở khu rừng nhỏ để cho muỗi đốt. Tô Thái An vừa ôm lấy cô, cô liền quả quyết rời khỏi khu rừng nhỏ.

Bây giờ suy nghĩ lại, quyết định lúc đó của cô thật là nhanh trí. Nếu không, cô thật sự không biết đêm hôm đó Tô Thái An sẽ làm ra chuyện gì với cô.

Người ta thường nói mối tình đầu chính là kỷ niệm khó phai, đáng tiếc bây giờ cô không muốn nhớ lại quá khứ giữa cô và Tô Thái An, bởi vì mỗi một lần nhớ tới đều cảm thấy buồn nôn.

Cô vô cùng cảm ơn Nhan Vũ Trúc đã cướp Tô Thái An đi.

Tất nhiên là Lưu Thiên Hàn cũng đã nghe thấy âm thanh không phù hợp ấy, đối diện với ánh mắt thắc mắc của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh mất tự nhiên ho nhẹ vài tiếng.

“Anh Lưu, chúng ta về thôi, đêm hôm khuya khoắt ngồi ở khu rừng nhỏ bị muỗi đốt thì không hay đâu.”

“Nhan Nhã Tịnh, bây giờ đã là mùa đông rồi.”

Nghe Lưu Thiên Hàn nói như vậy, Nhan Nhã Tịnh muốn tìm một cái lỗ để chui vào, tại sao não cô lại chập mạch ở trước mặt anh Lưu vậy chứ, mắc cỡ chết đi được. Hôm nay trời rất lạnh, cô đi đâu tìm muỗi đây.

Bởi vì quá mất mặt, trong lúc nhất thời Nhan Nhã Tịnh không biết nên nói cái gì mới tốt.

Lúc tỉnh táo lại, cô lại nghe thấy đôi tình nhân sau lưng phát ra âm thanh không phù hợp.

Nhan Nhã Tịnh không thể kiềm chế nổi tò mò mà quay sang nhìn một vòng, trên những hàng ghế gỗ thưa thớt trong khu rừng nhỏ, dường như cứ cách một đoạn là có một đôi tình nhân đang thân mật với nhau.

Hành động của đôi tình nhân ở bên trái hình như có hơi gan dạ, Nhan Nhã Tịnh vội vàng nhìn sang bên phải, đôi tình nhân ở bên phải cũng không rụt rè hơn là bao. Da mặt cô lại mỏng, thật sự không có mặt mũi để nhìn, chỉ có thể kiên trì nhìn người đàn ông trước mắt.

Hay lắm, ở một nơi thánh địa như trường đại học, đúng là có một đám thanh niên nhiệt huyết không sợ lạnh.

Nhan Nhã Tịnh xoa xoa bàn tay, trên gương mặt nhỏ nhắn hiện lên nét đỏ ửng mất tự nhiên, cô rũ mắt xuống, vừa định nói với Lưu Thiên Hàn rằng anh Lưu, ở đây lạnh lắm, chúng ta về thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play