CHƯƠNG 264

Ngay khi kim tiêm sắp đâm vào da thịt Nhan Nhã Tịnh thì chuông điện thoại của Tô Thái An bỗng vang lên như đòi mạng.

Nhan Nhã Tịnh giật mình, không ngờ ở cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này mà điện thoại di động vẫn còn có thể bắt được tín hiệu.

Tô Thái An ngoảnh mặt lại thì lập tức thấy được tên người gọi, thấy là ba của mình gọi tới, anh ta vội vàng đặt ống tiêm trong tay sang một bên, cầm lấy điện thoại di động rồi ra ngoài nghe máy.

Tô Thái An đi ra ngoài, Nhan Nhã Tịnh cũng không thở phào nhẹ nhõm. Có một số việc chẳng qua là không sớm thì muộn mà thôi, Tô Thái An vừa trở về thì cái kim tiêm này vẫn phải đâm vào người cô.

Không được, cô không thể cứ ngồi đây chờ chết được!

Nhan Nhã Tịnh chật vật di chuyển cơ thể, cô muốn tìm một thứ gì đó có thể phòng thân, nhưng căn phòng này đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả một cái ghế cũng không có, cô không thể tìm được vật dụng gì để phòng thân cả.

Vừa ngẩng đầu lên, Nhan Nhã Tịnh bỗng thấy trên bệ cửa sổ có một cái chìa khóa, ánh mắt cô lập tức sáng ngời.

Chìa khóa này rất có thể là chiếc chìa khóa của cái vòng trên cổ cô, chỉ cần cô lấy được chìa khóa là cô có thể được tự do! Nếu như may mắn, cô còn có thể cho Tô Thái An một đòn trí mạng rồi rời khỏi nơi quỷ quái heo hút hoang vắng này!

Nghĩ đến đây, Nhan Nhã Tịnh vội vàng bò về phía cửa sổ.

Nhan Nhã Tịnh vừa động, đụng phải vết thương trên người khiến cô đau rát, nhưng cứ nghĩ đến tự do đang ở ngay trước mắt là cô vẫn cắn răng bò tiếp về phía trước.

Dây xích đã bị kéo căng, nhưng khi cô vươn tay ra thì tay cô lại không thể chạm vào chiếc chìa khóa trên cửa sổ.

Nhan Nhã Tịnh ra sức thở hổn hển một nơi, cô không thể bỏ cuộc như vậy được.

Cô cắn răng tiếp tục tiến lên, cổ bị kéo đến gần như không thở nổi nhưng vẫn cố gắng di chuyển về phía trước.

Tay vẫn không thể tiếp cận được, cô cố gắng nhấc chân lên và đá chiếc chìa khóa xuống khỏi bệ cửa sổ.

Nhan Nhã Tịnh vừa cố gắng lấy được chìa khóa, vừa sốt ruột chú ý đến Tô Thái An ở bên ngoài.

Tô Thái An vẫn chưa bước vào, có vẻ anh ta đang gặp phải chuyện rất khẩn cấp.

Nhan Nhã Tịnh vận dụng hết sức lực toàn thân, lần này, cô quét chân đá chìa khóa từ bệ cửa sổ xuống.

Cô nằm sấp trên mặt đất, nhặt chìa khóa lên rồi nhanh chóng mở khóa vòng cổ của mình.

Cuối cùng thì cơ thể cũng được tự do, trong lòng Nhan Nhã Tịnh vui mừng cực độ. Vốn dĩ cô muốn nhanh chóng chạy ra ngoài và rời khỏi nơi này, nhưng suy nghĩ lại cẩn thận, cô mà đi ra ngoài thì nhất định sẽ bị Tô Thái An bắt về lần nữa.

Băn khoăn mãi, cuối cùng Nhan Nhã Tịnh vẫn đè nén suy nghĩ này xuống.

Chỉ cần Tô Thái An vẫn còn đó thì cô đừng hòng rời khỏi nơi này bình yên vô sự.

Liếc nhìn ống kim tiêm trên bàn, Nhan Nhã Tịnh nhanh trí nảy ra ý tưởng, cô nắm lấy ống kim tiêm kia rồi núp sau cánh cửa phòng.

Tô Thái An gọi điện thoại xong thì lập tức nổi giận vọt vào trong phòng. Nhan Nhã Tịnh vươn chân ra, Tô Thái An không phòng bị nên bị cô làm cho vấp, ngã phịch ra đất.

Nhan Nhã Tịnh nắm bắt cơ hội, nhanh chóng ngồi lên người Tô Thái An, cô lấy ống kim trong tay ra, hung hăng đâm cái kim tiêm rỉ sét vào vai Tô Thái An.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play