CHƯƠNG 198

Nghe thấy lời của Dương Mai, trong ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn Nhan Nhã Tịnh, đều tràn ngập sự khinh bỉ.

“Chúng ta sao có thể cùng tham gia bữa tiệc với một kẻ trộm, thật là hạ thấp giá trị!”

“Đúng thế, trong túi của tôi còn có đá quý, lát nữa tôi phải cẩn thận một chút, đừng để bị cô ta trộm mất!”

“Trong túi của tôi cũng có, tôi cũng phải chú ý hơn.

“Loại người không sạch sẽ như này thì nên đuổi ra ngoài!”

“Đúng, đuổi ra ngoài, chúng tôi đều yêu cầu đuổi cô ta ra ngoài, đuổi ra ngoài! Đuổi ra ngoài!”

Quản lý bảo vệ bước lên một bước, trong giọng nói tràn ngập sự uy hiếp: “Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng! Cút ra ngoài! Nếu không, tôi bây giờ cho người ném kẻ trộm như cô ra ngoài!”

Nghe những lời bàn tán ầm ĩ ở xung quanh và giọng nói của quản lý an ninh, ánh mắt của Nhan Nhã Tịnh vô cùng lạnh lùng, tham dự loại tiệc tối này, nhiều khi người cầm thư mời đến cũng không phải là chính người đó, mọi người trong lòng biết rõ, nhưng loại chuyện này bị đem ra bàn tán thì rất khó coi.

Hơn nữa, những người có mặt ở đây cũng hùa theo xem cô là kẻ trộm, nếu bây giờ cô bị bảo vệ ném ra ngoài thì cô chắc chắn sẽ trở thành trò cười của cả thành phố!

Đến lúc đó, cho dù cô không thẹn với lương tâm thì người khác cũng sẽ nhìn cô bằng con mắt nhìn kẻ trộm, thậm chí sẽ áp đặt loại bất công này lên người An Bảo và An Mỹ!

Cô sẽ không để An Bảo và An Mỹ bị người khác vô duyên vô cớ gọi là con của kẻ trộm, thậm chí sẽ không để người khác vô duyên vô cớ chụp chiếc mũ bẩn thỉu này!

“Xin lỗi tôi ngay! Cho dù tôi có ra ngoài hay không thì tôi cũng không phải là kẻ trộm! Anh đã tận mắt nhìn thấy tôi trộm đồ sao? Anh dựa vào cái gì mà không phân tốt xấu đã chụp chiếc mũ kẻ trộm lên đầu tôi?” Nhan Nhã Tịnh không chút sợ hãi bắt gặp ánh mắt của quản lý an ninh: “Anh đây là phỉ báng và nên chịu trách nhiệm pháp lý!”

Quản lý an ninh không ngờ rằng một cô gái như Nhan Nhã Tịnh bị anh ta đe dọa mà còn dám đáp trả, nên anh ta không khỏi sững sờ.

Nhan Nhã Tịnh lạnh lùng rời mắt khỏi mặt anh ta, sau đó lập tức nói với Dương Mai và Bùi Ninh Hinh: “Tôi có trộm đồ hay không, Dương Mai, Bùi Ninh Hinh, tôi nghĩ hai người còn biết rõ hơn tôi! Có phải muốn tôi cho mọi người xem video thì hai người mới có thể dừng lại không?” Nhan Nhã Tịnh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dương Mai và Bùi Ninh Hinh, nói từng chữ một.

Sau khi dừng lại một lát, Nhan Nhã Tịnh lại nói tiếp: “Hay là tôi nên cho mọi người nghe một đoạn ghi âm trước.”

Ghi âm?

Dương Mai và Bùi Ninh Hinh nhìn nhau, sắc mặt của bọn họ cũng có phần khó coi, bọn họ thật sự không biết rốt cuộc trên tay Nhan Nhã Tịnh có ghi âm gì.

Dương Mai sợ trên tay Nhan Nhã Tịnh thật sự có ghi âm gây bất lợi cho cô ta, vội vàng nói với quản lý an ninh: “Mau cho người ném tên trộm này ra ngoài! Chúng tôi không muốn nhìn thấy tên trộm này!”

Quản lý an ninh định thần lại, vội vàng ra lệnh cho cấp dưới: “Ném cô ta ra ngoài cho tôi!”

“Đừng mà, chúng tôi vẫn chưa nghe đoạn ghi âm, đợi nghe xong đoạn ghi âm thì mới ném cô ta ra ngoài cũng không muộn!”

Không biết ai đã nói câu đó, mọi người có mặt ở đây cũng bắt đầu hùa theo: “Đúng vậy, chúng tôi cũng muốn nghe đoạn ghi âm, mau phát đoạn ghi âm ra đi!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play