CHƯƠNG 181

Nhìn ánh mắt độc ác của An Tình, trong mắt Nhan An Mỹ không có chút sợ hãi, cô bé mang vẻ ngây thơ vô tội: “Thím An, thím đâu phải là cá vàng, thím làm gì mà cứ trừng mắt vậy?”

An Tình thế nào cũng không ngờ Nhan An Mỹ không những không sợ cô ta, còn dám nói cô ta là cá vàng, cô ta tức tới nỗi phải thở dốc một hơi: “Mày nói ai là cá vàng!?”

Nhan An Mỹ mang vẻ vô tội, cô bé kéo tay áo của Nhan An Bảo: “Anh, thím An không những mắt có bệnh, đầu cũng không tốt, em vừa rồi nói rõ ràng thím ấy không phải là cá vàng, thím ấy còn chất vấn em như vậy, thật là não tàn gây sự.”

Nhan An Bảo đanh mặt, bộ dạng nghiêm túc như ông cụ non, cậu bé vô cùng nghiêm túc đính chính lời của Nhan An Mỹ: “Không phải là não tàn gây sự, là gây sự vô lý.”

Nhan An Mỹ xấu hổ thè lưỡi, không cẩn thận lại dùng sai thành ngữ rồi, xem ra sau này phải học nhiều sách.

“Mày! Mày nói ai đầu óc không tốt?!” An Tình tốt nghiệp đại học danh tiếng ở nước ngoài, điều tự hào nhất chính là IQ cao của cô ta, bây giờ vậy mà bị một đứa nhóc nói đầu óc của cô ta không tốt, điều này khiến cô ta làm sao có thể nhịn được.

“Thím An, cháu hình như nói rất rõ ràng, người cháu nói chính là thím đó!” Nhan An Mỹ mang ra vẻ như nhìn đồ ngốc: “Nói chuyện thật khó khăn, thật sự là đàn gảy tai ngựa.”

Khóe miệng của Nhan An Bảo co rút, tiếp tục đính chính: “Là đàn gảy tai trâu.”

Nhan An Bảo khá cạn lời với cô em gái của cậu bé, thành ngữ không học được mà cứ thích dùng bừa.

Nhìn vào ánh mắt chê bai của anh trai nhà mình, Nhan An Bảo ấm ức bĩu môi: “Anh, em không phải là cố ý nói sai, em hôm nay chưa có ăn socola, đầu óc hoạt động chậm nên mới hay dùng sai từ.”

“Cả ngày chỉ biết ăn socola, một chút truy cầu cũng không có.” Tuy vẫn là vẻ chê bai, nhưng Nhan An Bảo vẫn lặng lẽ để một thanh socola vào trong tay Nhan An Mỹ.

Nhìn thấy socola mình thích nhất, Nhan An Mỹ lập tức cười rạng rỡ, cô bé biết anh trai lạnh lùng thương cô bé nhất.

“Mày vậy mà dám nói tao là trâu?! Xem tao hôm nay dạy dỗ mày thế nào!” An Tình không thể duy trì dáng vẻ thục nữ nữa, cô ta tức điên trợn trừng mắt với hai bé: “Tao biết chúng mày không phải là con của Mục Hàng, tao cảnh cáo chúng mày, chúng mày tốt nhất ngoan ngoãn cút ra khỏi đây, nếu không tao không tha cho chúng mày!”

“Thím An, thím thật hung dữ!” Nhan An Mỹ giả bộ sợ sệt, cô bé dùng sức ôm chặt cánh tay của Nhan An Bảo: “Anh, em hình như nhìn thấy Mẫu Dạ Xoa rồi! An Mỹ rất sợ!”

Mẫu Dạ Xoa?!

Lửa giận của An Tình lập tức bốc lên: “Mày nói ai là Mẫu Dạ Xoa? Không biết tốt xấu, xem tao dạy dỗ mày thế nào!”

Nói rồi, An Tình giơ tay lên, một cái tay đánh về phía mặt của Nhan An Mỹ.

Thấy An Tình vậy mà muốn đánh Nhan An Mỹ, hai mắt của Nhan An Bảo lập tức trở nên lạnh lẽo giống như bao trùm lớp lớp hàn băng.

Cậu bé vừa muốn ngăn An Tình thì bị Nhan An Mỹ lén nhéo mu bàn tay.

Nhan An Bảo ngầm hiểu ý, không có lao tới tóm cổ tay của An Tình, tay của An Tình còn chưa đánh vào mặt Nhan An Mỹ, cơ thể nhỏ bé siêu nhanh nhẹn của Nhan An Mỹ đã không theo khống chế mà ngã ra đất.

Nhan An Mỹ thất thanh kêu lên, gương mặt nhỏ đó của cô bé tràn ngập sự kinh sợ: “Cứu mạng! Ba ơi cứu mạng! Thím An muốn đánh chết con!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play