Chương 1760

Chu Tịnh, Rosie và Triệu Bảo Ngọc, đều đang phàn nàn về sự bất công Cung Tư Mỹ phải chịu, nhưng những lời này đến tai cô †a lại chói tai đến khó tả.

Hãy nhìn xem, một đám cưới mà chú rể chả có vẻ gì mặn mà, mọi người nhất định đang cười nhạo cô ấy!

Để cho mọi người biết rằng cô ta hôm nay chính là mợ chủ Lưu, Cung Tư Mỹ đã yêu cầu các phóng viên theo dõi cô trong suốt quá trình.

Hình ảnh đón dâu vừa rồi, đã bị các phóng viên chụp được, trong đoàn đón dâu không có chú rể, không biết giới truyền thông sẽ giễu cợt cô ta như thế nào.

Nếu anh còn không đến nữa, tất cả mọi người ở đây nhất định sẽ chế giễu cô ta là cô vợ bị bỏ rơi!

“Tư Mỹ, chẳng lẽ cậu chủ thứ hai của Lưu gia thật sự không đến sao?” Chu Tịnh vẻ mặt lo lắng, “Làm sao bây giờ Các phương tiện truyền thông đang chụp ảnh rần rần!

Vừa rồi nghe có rất nhiều người suy đoán, nói cậu thủ thứ hai Lưu gia hôm nay đã đào hôn rồi!”

“Anh ấy sẽ tới! Anh ấy nhất định sẽ tới!”

Cung Tư Mỹ nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: “Hôm nay là hôn lễ của chúng tôi, anh ấy không thể văng mặt!”

Rosie và Triệu Bảo Ngọc cũng lộ vẻ lo lắng, họ muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn thấy khuôn mặt hung dữ của Cung Tư Mỹ, họ nhất thời, không biết nên nói như thế nào.

Nhận ra sự hớ hênh của mình, Cung Tư Mỹ hít sâu vài hơi, lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh tao nhã như ánh trăng sáng.

Cô chỉnh sửa lại chiếc váy cưới của mình, mỉm cười trang nhã trước ống kính, sau đó lấy điện thoại, gọi cho Lưu Thiên Hàn.

“Anh Gia Thành, buổi lễ sắp bắt đầu rồi, sao anh còn chưa tới?”

Khi cô hỏi câu này, Cung Tư Mỹ cảm thấy vô cùng lo lăng, cô thực sự lo lắng anh sẽ nói, hôm nay tôi sẽ không đến.

May mắn thay, những gì anh ấy nói là, “Tôi đang đến!”

Sau khi nghe Lưu Thiên Hàn nói xong, tất cả ngượng ngùng cùng xấu hổ trong lòng Cung Tư Mỹ đều biến mất, ngay cả, oán hận anh không đi đón cô ta, cũng đều biến mất.

Sẽ thật tuyệt nếu anh xuất hiện ở hôn lễ, chỉ cần anh ấy nắm tay cô ta, bước qua tấm thảm đỏ dài và hẹn ước cả đời, cô ta sẽ trở thành niềm ghen tị của tất cả phụ nữ ở Vân Hải, và sẽ không ai dám cười nhạo cô nữal Chỉ còn vài phút nữa là buổi lễ bắt đầu, lúc này Lưu Thiên Hàn mới thong dong đi đến.

Nhìn ánh mắt lãnh đạm của Lưu Thiên Hàn, khóe môi Cung Tư Mỹ, không khỏi nhẹ nhàng mỉm cười.

Tuy nhiên, khi cô ta nhìn kĩ bộ quần áo anh đang mặc, sắc mặt cô cũng đột nhiên biến sắc.

Anh thậm chí còn không mặc lễ phục ngày cưới!

Anh trời sinh là như là móc quần áo, mặc gì cũng đẹp, nhưng hôm nay là hôn lễ của bọn họ! Làm sao chú rể có thể không mặc lễ phục trong đám cưới!

Không có hoa cài áo của chú rể trước ngực, cộng với cả một thân toàn màu đen của anh, trông anh không giống một chú rể †ươi cười rạng rỡ, mà giống như đang dự tang lễ của người mình yêu.

“Anh Gia Thành, em giúp anh thay quần áo nhé?” nói rồi, Cung Tư Mỹ nhẹ nhàng nắm lấy tay Lưu Thiên Hàn.

“Không cần!” Lưu Thiên Hàn lập tức rút tay lại, vẻ mặt anh ta lãnh đạm đến mức chả có chút ấm áp tình người nào, dường như, Cung Tư Mỹ không phải người vợ mà anh muốn năm tay đi hết cuộc đời này, mà chỉ như một người qua đường chẳng quen biết gì.

Không chỉ Cung Tư Mỹ, mà mọi người ở đó đều chú ý đến cách ăn mặc của Lưu Thiên Hàn, nhưng vì thân phận của anh, mà không một ai dám trực tiếp chỉ trích anh †a, mà chỉ xôn xao bàn tán dưới khán đài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play