Chương 1729

Anh và Cao Chí Minh đã từng gặp gỡ vài lần, anh có thể nhìn ra được tâm tư của người đó không đủ trong sáng, anh quả thực không dám nghĩ môt người có nội †âm u ám như vậy mà lại có thể thiết kế ra một tác phẩm vẻ thuần túy nhất mà lại thành kính linh hồn như thế này.

Anh không thích Cao Chí Minh, càng chán ghét Cung Tư Mỹ, tất nhiên là anh hy vọng Nhân Gian có thể giành được quán quân.

Nhưng cho dù có chán ghét một người như thế nào thì ở trước mặt nghệ thuật, anh đều sẽ không để ý tới việc ngoài lề, anh sợ Lưu Đào sẽ thất vọng về anh, anh muốn trở thành nhà thiết kế thời trang giỏi nhất trong lòng cô.

Giữ mí mắt xuống, Phí Nam Châu công bằng mà viết 100 điểm xuống bảng ghi điểm.

Lưu Thiên Hàn vấn lạnh lẽo cả người, ánh đèn màu đỏ chói mắt trên sàn catwalk khiến anh không nhịn được mà nghĩ đến máu của con anh.

Khi con của anh chết thảm thì có lẽ cũng là một mảnh đỏ chói mắt như thế này.

Màu đỏ che trời lấp đất.

Nỗi hận trong lòng anh mang theo cả sự lạnh lẽo nông đầm đang lan tràn ra trong lòng anh, không sót một tấc.

Anh biết Nhan Nhã Tịnh coi trọng cuộc thi này ra sao, nếu như anh muốn khiến cho Nhan Nhã Tịnh khó chịu thì cách tốt nhất chính là chấm cho tác phầm của Cung Đình điểm tuyệt đối, chấm cho Nhân Gian không điểm, ngược người phụ nữ không tim không phổi kia đến mức muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt, nhưng nghĩ đến bộ dáng hốc mắt đỏ bừng của cô thì anh lại không nhịn được mà đau lòng.

Nực cười biết bao, cô giết con của anh mà anh lại còn sợ cô sẽ thất vọng, sẽ đau buồn.

Lưu Gia Thành, mày thật đáng thương đói Lạnh nhạt nhấc mí mắt lên, Lưu Thiên Hàn chậm rãi nhìn lướt qua hai người mẫu trên sàn catwalk.

Bởi vì đó không phải là Nhan Nhã Tịnh, anh nhìn sao cũng thấy chướng mắt.

Trang điểm quá đậm, làn da quá đen, thân hình quá gầy, còn có hai cái hoa tai lông vũ đeo trên tai là cái quái gì vậy?

Lông gà sao?

Trang phục không tồi, không có gì để chê cả, chẳng qua ở hiện trường đã có bốn vị giám khảo công chính rồi, anh có thiên vị cũng không sao.

Hừ, Nhan Nhã Tịnh, em đừng đắc ý, hiện giờ em ở trong lòng Lưu Thiên Hàn tôi đến răm cũng không bằng!

Người đàn ông kiêu ngạo vung bút lên một cái, số điểm viết ra lại không phải là số điểm tuyệt đối để ngược đãi Nhan Nhã Tịnh đến rắm cũng không phải kia, mà là 94 điểm.

Công bằng mà nói, số điểm này của Lưu Thiên Hàn quả thực có chút khắt khe rồi, dù sao thì “Khuynh quốc khuynh thành”

cho dù là về thiết kế hay là cách may đều không có chỗ nào để chê.

Nghe phần diễn giảng của Cao Chí Minh về ý tưởng thiết kế, hiện trường vang lên tiếng võ tay như sấm.

Không có bất cứ nghi ngờ gì, khán giả ở hiện trường đa phần đều hài lòng với điểm Số này.

Đặt micro xuống, Cao Chí Minh ưốn ngực đi xuống khỏi sân khấu, anh ta ngồi xuống bên cạnh Lê Mặc, mang vẻ đắc ý không tốt lành gì.

“Nhà thiết kế Lê danh tiếng, tác phẩm của Cung Đình chúng tôi hôm nay thế nài? Có thể lọt vào mắt xanh của ngài không đây?!

Thấy Lê Mặc tức đến đỏ cả mắt, Cao Chí Minh cười rạng rỡ: “Nhà thiết kế Lê à, muốn khóc thì khóc nhanh lên, nếu không thì đợi lát nữa người mẫu của anh lên sân khấu rồi thì anh có muốn khóc cũng khóc không ra đâu! “

“Cao Chí Minh, ‘Khuynh quốc khuynh thành rõ ràng là tác phẩm của tôi, anh đây là đang ăn cắp! ” Lê Mặc mắt đỏ ngầu hét lên với Cao Chí Minh, một bộ nhãn nhịn đến cực điểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play