CHƯƠNG 170

Nghe xong lời qua tiếng lại giữa Tôn Lệ và anh chàng kia, vẻ mặt Dương Mai càng thêm khó coi, cô ta nghĩ thế nào cũng không ngờ được rằng bên ngoài lại có camera có thể quay lại tình hình ở cửa phòng nghỉ, Nhan Nhã Tịnh thật sự không có ra vào phòng nghỉ, nếu xem camera theo dõi, tất cả mọi người sẽ biết Nhan Nhã Tịnh là bị người hãm hại!

“Không cần kiểm tra thiết bị giám sát! Chị Tôn, chị bất công, chị muốn giúp Nhan Nhã Tịnh giải vây đúng không, ai biết được mấy người có làm gì với ghi hình của camera chưa! Nhẫn của em tìm được trong túi của Nhan Nhã Tịnh, là cô ta trộm nhẫn của em, cô ta là kẻ trộm! Cô ta phải ra khỏi đoàn phim của chúng ta!” Dương Mai kích động lớn tiếng nói.

“Dương Mai, cô kích động như vậy làm gì?” Ánh mắt Nhan Nhã Tịnh lạnh lùng đảo qua mặt Dương Mai : “Sao thế, chột dạ? Sợ mọi người xem ghi hình xong sẽ biết tôi bị người khác hãm hại sao?”

“Cái gì mà bị người khác hãm hại chứ! Cô chính là kẻ trộm! Là cô không biết xấu hổ, ai thèm hãm hại cô!” Dương Mai thở phì phì la hét với Nhan Nhã Tịnh.

“Dương Mai, tôi có phải kẻ trộm hay không không phải mình cô nói là được! Tôi tin ghi hình của camera trả lại trong sạch cho tôi! Cái nồi này Nhan Nhã Tịnh tôi không đội nổi!”

Trong đoàn phim thật sự có rất nhiều người không quen nhìn sự ngang ngược hống hách của mấy người Dương Mai và Rose, thấy Nhan Nhã Tịnh nói Dương Mai á khẩu không trả lời được, không ít người thầm vỗ tay khen ngợi.

Tính cách diễn viên nữ số 2 của đoàn kịch Liễu Đào từ trước đến nay đều rất lạnh nhạt, không thích tham gia tranh chấp trong giới giải trí, nhưng hôm nay đám người Dương Mai thật sự quá đáng, cô ta có lạnh nhạt hơn nữa cũng nhìn tiếp được nữa.

Liễu Đào nhìn Nhan Nhã Tịnh một cái, nhịn không được lên tiếng: “Thật vậy, nếu không phải bác sĩ Nhan làm, chúng ta nên trả lại trong sạch cho bác sĩ Nhan!”

Liễu Đào nói vậy, rất nhiều người trong đoàn phim cũng nói thêm vào: “Đúng vậy, chúng ta nên cho bác sĩ Nhan cơ hội chứng minh trong sạch!”

Thấy giờ hầu hết mọi người đều đứng về phía Nhan Nhã Tịnh, Dương Mai tức muốn hộc máu.

Nét mặt Rose cũng rất khó coi, Nhan Vũ Trúc kêu cô ta làm khó dễ Nhan Nhã Tịnh, giờ cô ta không những không làm khó dễ Nhan Nhã Tịnh được mà còn khiến cô ta phải đứng nơi đầu sóng ngọn gió, chỉ sợ trở về Nhan Vũ Trúc sẽ rất trút giận lên cô ta.

Nhưng Rose là người biết nhìn mặt đoán ý mọi người, cô ta biết, tình hình như bây giờ, nếu cô ta cứ cắn chặt Nhan Nhã Tịnh không buông, liền có vẻ cô ta rất không biết hành xử, cô ta nghĩ một hồi, rốt cuộc vẫn kéo Dương Mai một cái, kêu cô ta tạm nhẫn nại.

Dương Mai không cam lòng trừng Nhan Nhã Tịnh một cái, tức giận ngồi lên ghế ở bên cạnh, hôm nay Nhan Nhã Tịnh khiến cô ta mất mặt như vậy, một ngày nào đó, cô ta sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần!

Hứa Dương thấy ồn ào này cuối cùng cũng kết thúc, anh ta thu hồi bản vẽ trước mặt: “Cô Nhan, Giấc mộng duy ái thật sự rất hợp với khí chất của cô, tôi quyết định thiết kế lại bộ trang sức một lần nữa cho phù hợp khí chất của cô.”

“Không cần đâu anh Hứa, tôi không thể nhận món quà giá trị như vậy được.” Nhan Nhã Tịnh không biết là ai kêu Hứa Dương tới, nhưng mặc kệ là ai, cô cũng sẽ không nhận món quà đắt như vậy.

“Cô Diệp, cô phải nhận, nếu cô không nhận tôi không có cách nào báo cáo kết quả công việc được hết.” Vẻ mặt Hứa Dương khó xử: “Cô Nhan, nếu cô cố tình không nhận, sẽ hại tôi thất nghiệp đó!”

“Anh Hứa, phiền anh nói cho tôi biết ai kêu anh tới, tôi sẽ nói rõ với người đó, không làm liên luỵ tới anh đâu.” Nhan Nhã Tịnh nói chân thành.

Nhan Nhã Tịnh không phải là kiểu ngốc bạch ngọt thích nằm mơ giữa ban ngày, cô chưa từng nghĩ sẽ dựa vào ai để một bước lên trời, cô chỉ muốn dựa vào cố gắng của bản thân, khiến cuộc sống ngày càng tốt.

“Chuyện này…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play