CHƯƠNG 1699

Tỉnh Tỉnh ngẩng mặt lên, lúc con bé nhìn về phía Tôn Đại Sơn, trong mắt mang theo sự hoảng sợ rõ rệt.

Cô bé nhúc nhích môi, thói quen nghe theo tích luỹ nhiều năm tháng, khiến cô bé gần như vô thức liền muốn lặp lại những lời mà Tôn Đại Sơn đã mớm cho cô bé.

Trong lúc đột nhiên, cô bé lại nhớ tới gương mặt nhỏ ngây thơ đáng yêu, lại viết đầy kiên định của Nhan An Mỹ ngày đó.

Đúng vậy, lúc Tôn Đại Sơn không có mặt, Nhan An Mỹ từng âm thầm đến thăm cô bé.

Nhan An Mỹ nói, Nhan Nhã Tịnh là mẹ của bé, bé biết lời nói dối của Tinh Tinh đã gây nên ảnh hưởng không tốt cho mẹ bé, nhưng bé không trách cô bé, bởi vì trong lòng bé hiểu, cô bé là bị người xấu ép buộc, nói dối cũng là vì không có cách nào.

Bé có thể tha thứ cho Tỉnh Tinh nói dối một lần, nhưng bé không hy vọng Tỉnh Tinh cứ hoài nói dối. Nói dối sẽ khiến người xấu được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, lại khiến người tốt, vô duyên vô cớ phải chịu oan khuất cả đời.

Lúc Nhan An Mỹ rời khỏi phòng bệnh của cô bé, bé ra sức nắm chặt lấy tay của cô bé, cô bé nhỏ trên người chẳng có bao nhiêu sức lực, nhưng vào khoảnh khắc bị bé nắm tay đó, Tinh Tỉnh đột nhiên cảm thấy trên người mình tràn trề sức mạnh.

Trong đôi mắt trong sáng đen như nho đó của Nhan An Mỹ, lấp lánh sự kiên định không cách nào phá huỷ được, bé nói, Tỉnh Tỉnh, chỉ có kiên cường, chính trực, thế giới này mới có thể cho chúng ta một sự công bằng chính nghĩa.

Kiên cường, chính trực, thế giới này mới có thể cho chúng ta một sự công bằng chính nghĩa.

Đôi mắt có chút ảm đạm đó của Tinh Tinh, cũng dần dần trở nên kiên định mà chói loá, trong lúc đột nhiên, cô bé rất không muốn tiếp tục sợ sợ sệt sệt nữa, cô bé cũng muốn giống như Nhan An Mỹ vậy, kiêu ngạo mà ghếch cằm lên, không phụ trời đất, không phụ đã đến với thế giới này một chuyến.

“Tinh Tinh, con mau nói chuyện đi! Là Nhan Nhã Tịnh và Lê Mặc luôn ức hiếp con có đúng không?!”

Đợi mãi không thấy Tinh Tinh mở miệng, Tôn Đại Sơn không khỏi có chút mất kiên nhân, hắn không dấu vết véo một cái lên cánh tay của Tỉnh Tỉnh, ngoài cười trong không cười nói, “Tinh Tỉnh, kẻ ma quỷ ức hiếp con đều nên phải nhận lấy báo ứng, con nói cho những người này biết, Lê Mặc và Nhan Nhã Tịnh, bọn họ rốt cuộc đối xử với con thế nào!”

“Đúng, kẻ ma quỷ ức hiếp con, đều nên phải nhận lấy báo ứng.”

Trong vòng một đêm, Tinh Tinh dường như thay đổi cả con người, giống như cuối cùng cũng phá bỏ được lớp vỏ bọc trùng trùng quanh thân, phá kén thành bướm.

Đối diện với ánh mắt sáng trong đó của Tỉnh Tỉnh, trong lòng Tôn Đại Sơn không khỏi giật thót một cái, không biết có phải do ảo giác của hắn không, hắn cảm thấy con nhóc con trước giờ luôn nghe theo hắn răm rắp, hình như đột nhiên đã có linh hồn.

Trong thoáng chốc, trái tim của Tôn Đại Sơn lại trở về chỗ cũ, một con nhóc con lông tóc còn chưa mọc đủ, không lẽ còn thật có thể lật trời?!

“Tinh Tinh, mau nói, người ức hiếp con, rốt cuộc là ai?!”

“Người ức hiếp cháu, không phải là Nhan Nhã Tịnh và Lê Mặc, mà là… ông tal”

Tỉnh Tỉnh đột ngột vươn tay, ra sức chỉ vào Tôn Đại Sơn trước mặt, tay cô bé, vẫn không khống chế được mà phát run như cũ, nhưng ánh sáng kiên định trong mắt, lại không hề giảm nửa phần.

“Ông ta đánh cháu! Mỗi lần ông ta uống rượu say, đều thích đánh cháu!”

Tỉnh Tỉnh từng chút từng chút vén ống quần lên, để lộ ra những vết thương chói mắt kinh tâm trên cẳng chân, “Những vết thương trên người cháu, không phải là Lê Mặc để lại, là lúc ông ta đánh cháu để lại.”

“Cháu chỉ từng thấy Lê Mặc trên tivi và trên ảnh, Lê Mặc là thần tượng của cháu, chú ấy trước giờ chưa từng ức hiếp cháu. Là ông ta, ông ta nợ rất nhiều tiền, ông ta thua bạc liên đánh cháu, uống rượu say đánh cháu, chỉ cần mẹ cháu không có ở nhà, liền đánh cháu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play