Tô Thu Quỳnh nói lời này đơn giản chỉ vì ghét Chiến Mục Hàng, muốn để anh ta thả cô đi thôi.
Nói ra cũng thật nực cười, sau khi Chiến Mục Hàng kết hôn với cô, còn có thể trái ôm phải ấp làm An Tình mang thai.

Mà cô, đời này lại chỉ có một người đàn ông là anh ta.
Dù sau khi ra tù, cô hận anh ta tới thấu xương, nhưng cô cũng không thể chấp nhận sự theo đuổi của những người đàn ông khác.
Tô Thu Quỳnh cảm thấy buồn cười, cũng thật sự bật cười, cô thủ thân như ngọc vì ai vậy chứ?
Nghe Tô Thu Quỳnh nói xong, Chiến Mục Hàng bất giác siết chặt nắm tay, mu bàn tay anh ta nổi đầy gân xanh.
Vừa nghĩ tới chuyện từng có người đàn ông khác thân mật với Tô Thu Quỳnh như vậy, anh ta giận tới mức muốn giết người!
Tô Thu Quỳnh, sao cô dám!
“Tô Thu Quỳnh, cô đúng là quá hèn hạ!”
Tô Thu Quỳnh cảm thấy đầu của Chiến Mục Hàng thật sự có vấn đề rồi.

Anh ta có bệnh thích sạch sẽ, còn chê cô hèn hạ, giờ còn có thể làm loại chuyện này với cô, không phải đầu anh ta úng nước đấy chứ!
“Chiến Mục Hàng, tôi hèn hạ mà anh còn chạm vào, anh cũng cao quý hơn được bao nhiêu đâu!”
Tô Thu Quỳnh cười, trong lòng cô càng thê lương thì nụ cười càng kiều mị.

Chỉ có điều, nụ cười của cô không hề có chút sức sống nào hết, đáy mắt hoàn toàn hoang vắng, không nhìn thấy chút sinh khí nào.

Nghe Tô Thu Quỳnh nói lời này xong, Chiến Mục Hàng càng nổi cáu hơn, hận không thể nghiền nát cô thành tro, như vậy thì cô sẽ không thể dùng nụ cười giả dối đó để chọc giận anh ta nữa.
Sao lại tức giận vậy chứ!
Chiến Mục Hàng không thể hiểu nổi lòng mình, anh ta cũng lười nghĩ nhiều, sau khi anh ta và Tô Thu Quỳnh kết hôn, ngoại trừ đêm say rượu đó, sáng sớm hôm sau anh ta phát hiện An Tình ở trên giường anh ta, thì anh ta thật sự chưa từng chạm vào An Tình.
Không chỉ có An Tình, mấy năm nay, ngay cả những người phụ nữ khác, anh ta cũng không chạm vào.
Anh ta nghĩ, tối nay anh ta không màng gì cả mà “muốn” Tô Thu Quỳnh, ngoại trừ vì tức giận, muốn trừng phạt cô ra, thì chỉ là đã lâu lắm rồi anh ta chưa chạm vào phụ nữ, không nhịn nổi nữa thôi.
Ừ, chỉ là không nhịn nổi nữa.
Tô Thu Quỳnh ở trong lòng anh ta chẳng phải cái thá gì hết, các cô gái bên ngoài đều cao quý hơn cô ta!
Hai mắt Chiến Mục Hàng đỏ gằn, anh ta cũng không biết rốt cuộc đêm nay anh ta đã giày vò Tô Thu Quỳnh bao nhiêu lần.

Anh ta chỉ biết mình muốn giày vò cô, khiến cô khổ sở, khiến cô đau đớn.
Có điều, suốt đêm nay cô vẫn luôn cười, dù đau đến đâu cô đều cười.

Nụ cười mỉa mai kia trên khóe môi cô khiến lòng anh ta cực kỳ không thoải mái, hận không thể nghiền nát cô thành tro.
Đôi mắt sắc bén thâm thúy của Chiến Mục Hàng bỗng trở nên mê mang, suy nghĩ của anh ta hơi xa xăm.
Tô Thu Quỳnh trước kia không giống như vậy.
Trước khi họ kết hôn, cả ngày cô đều đi theo phía sau anh ta, lấy lòng đủ kiểu.

Sau khi họ kết hôn, ở trước mặt anh ta, cô càng là một người vợ ngoan ngoãn.
Dù buổi tối anh ta về muộn đến đâu, cô vẫn sẽ bật đèn phòng khách chờ anh ta.

Có nhiều lần anh ta cố tình về muộn, cô cuộn tròn ngủ thiếp đi trên sô pha, giống hệt con mèo nhỏ vẫn luôn đợi chủ nhân về, khiến trái tim lạnh lẽo cứng rắn của anh ta hơi mềm nhũn ra.
Anh ta vẫn luôn biết rằng, người phụ nữ anh ta yêu sâu sắc là An Tình.

Từ khi biết An Tình là cô bé cứu anh ta khỏi ngọn lửa năm đó, anh ta đã nói với bản thân, cả đời này, anh ta sẽ chỉ đối xử tốt với An Tình thôi.
Có thể là vì, trong thành phố ngày càng ngày càng náo nhiệt này, có một nơi vẫn luôn sáng đèn đợi anh ta về nhà, cảm giác này quá ấm áp, cho nên biết rõ người anh ta nên yêu là An Tình, nhưng khoảng thời gian sau khi anh ta kết hôn với Tô Thu Quỳnh, dù muộn đến đâu, hầu như buổi tối anh ta đều về nhà.
Chỉ là, sau đó anh ta say rượu, ngày hôm sau phát hiện An Tình ở trên giường anh ta, An Tình mang thai, Tô Thu Quỳnh lại tàn nhẫn giết chết con của An Tình.

Tất cả, đều đã thay đổi.
Nói ra cũng thật kỳ lạ, An Tình là người phụ nữ anh ta yêu, nhưng anh ta lại không có chút chờ mong nào với đứa bé trong bụng An Tình cả.

Nhưng dù không mong chờ đứa bé đó thì cũng là cốt nhục của anh ta, Tô Thu Quỳnh tàn nhẫn giết chết cốt nhục ruột thịt của anh ta, anh ta không thể chịu nổi!
Đặc biệt, rõ ràng tội của Tô Thu Quỳnh đáng chết vạn lần, nhưng cô vẫn không muốn thừa nhận sai lầm của mình, chết cũng không hối cải, khiến anh ta càng thêm tức giận.

Thế nên, anh ta đã đích thân tống Tô Thu Quỳnh vào tù, để cô chuộc tội.
Suy nghĩ của Chiến Mục Hàng từ từ thu về, anh ta không hối hận vì đã đưa Tô Thu Quỳnh vào tù.
Phạm sai lầm thì phải trả giá, Tô Thu Quỳnh bị trừng phạt là xứng đáng!
Từ trước tới nay anh ta đều trầm ổn lạnh nhạt, cảm xúc hiếm khi dao động, Tô Thu Quỳnh khiến anh ta tức giận như vậy, cô xứng đáng bị anh ta tra tấn!
Sáng sớm khi Tô Thu Quỳnh tỉnh lại, Chiến Mục Hàng đang ngủ bên cạnh cô.
Nghĩ tới đêm qua, không ngờ cô lại phát sinh quan hệ với người đàn ông cô hận nhất, cô hận không thể bóp chết chính mình.
Ghê tởm, thật sự quá ghê tởm!
Đúng vậy, sao có thể không ghê tởm được chứ!
Lúc trước họ đã kết hôn rồi mà anh ta còn nuôi phụ nữ bên ngoài, còn khiến An Tình mang thai với anh ta.
Anh ta chưa từng thật lòng chung thủy với cô.

Anh ta và An Tình, ghê tởm, quá ghê tởm!
Vô số lần anh ta về nhà, trên người anh ta đều có mùi nước hoa của An Tình.
Ai mà biết tối qua, trước khi tới Lưu Niên, anh ta có ở chỗ An Tình hay không!
Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Thu Quỳnh lại càng ghê tởm hơn, cô lao từ trên giường xuống, chạy tới bên cạnh thùng rác, ói mửa một trận.
Đêm qua cô không ăn gì, khẩu vị của cô dạo này cũng không tốt, cô hoàn toàn không nôn ra được gì cả, chỉ có thể không ngừng nôn khan.
Từ trước đến nay Chiến Mục Hàng ngủ không sâu giấc, Tô Thu Quỳnh tạo ra tiếng động đánh thức anh ta, anh ta lần theo âm thanh mà đánh mắt về phía góc nhà, thấy Tô Thu Quỳnh đang ôm thùng rác, nôn đến mức trời đất điên đảo.
Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Mục Hàng dần dần đen thui lại như đáy nồi, ở bên anh ta, vậy mà cô lại nôn!
Người phụ nữ này, chê anh ghê tởm sao?
Sao cô dám!
Chiến Mục Hàng siết chặt tay vang lên thành tiếng, anh ta muốn giết người!

Giết chết người phụ nữ Tô Thu Quỳnh không biết tốt xấu này!
Giọng Chiến Mục Hàng tức giận tới cực hạn: “Tô Thu Quỳnh!”
Tô Thu Quỳnh không để ý tới Chiến Mục Hàng, hiện giờ cô đã nôn tới mức không nói nên lời nữa rồi, sao có thể để ý tới anh ta được!
Chiến Mục Hàng thấy Tô Thu Quỳnh vẫn không ngừng nôn, anh ta tức giận đến mức muốn phát điên.

Cuối cùng anh ta không thể chịu nổi nữa, đi xuống giường, kéo Tô Thu Quỳnh tới trước mặt anh ta, giọng nói hung ác như muốn bóp nát linh hồn người khác.
“Được lắm! Tô Thu Quỳnh! Cô được lắm! Cô cũng dám chê tôi ghê tởm! Cô đúng là giỏi!”
Tô Thu Quỳnh muốn nói, Chiến Mục Hàng, anh vốn dĩ đã rất ghê tởm rồi.

Nhưng dạ dày cô quá khó chịu, lời này cô còn chưa nói ra đã tiếp tục nôn khan.
Sắc mặt Chiến Mục Hàng lại càng trầm hơn, anh ta vừa chạm vào cô là cô lại càng nôn kinh khủng hơn.

Người phụ nữ này, đúng là muốn làm anh ta tức chết mà!
Chiến Mục Hàng âm trầm nhìn chằm chằm Tô Thu Quỳnh.

Đột nhiên, anh ta bóp cổ cô, ấn cô vào sau cửa.
“Tô Thu Quỳnh, nói cho tôi biết, rốt cuộc sáu năm trước cô có mang thai không?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play