Chương 1620

Những lời đăng sau, anh tuy không nói ra, nhưng trong lòng hai người đàn ông, đều đã rõ.

Cảm ơn anh, đã tìm thấy Tô Thu Quỳnh và không bỏ mặc cô ấy một mình trong đau đớn và tuyệt vọng, và cảm ơn anh ấy, dù rất đau khổ, vân không chạm vào cô ấy.

Lâm Tiêu cũng là một người đàn ông, anh biết một người đàn ông khó chịu như thế nào khi bị thứ thuốc đó kiểm soát, sẽ khó chịu tới mức nào Hơn nữa, người kia lại là người phụ nữ anh thực sự yêu.

Chiến Mục Hàng phải yêu Tô Thu Quỳnh, nhiều đến mức anh ta thà đau khổ đến chết, chứ không để cô, có bất cứ nỗi đau nào nữa!

Lâm Tiêu siết chặt vòng tay, không tự chủ được ôm chặt người trong lòng hơn, cho dù bọn họ sắp kết hôn, nhưng anh vẫn không cảm thấy an tâm.

Có người luôn để mắt tới người phụ nữ mình yêu, nhất định phải đối xử tốt với cô ấy, mới xứng đáng có được cô ấy cả đời.

“Thu Quỳnh, thực xin lỗi, anh tới muộn…”

“Lâm Tiêu, thật sự là anh sao?”

Đôi mắt của Tô Thu Quỳnh dường như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, và khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đó càng xinh đẹp đến kinh người.

“Lâm Tiêu, em thực rất sợ hãi.

Lâm Tiêu trong lòng cảm thấy đau đớn, trái tim anh mềm nhũn đến hỗn độn, ngoan cường như cô ấy, mà cũng biết nói sợ, nhưng anh lại lâu như vậy, mới đến bên cô ấy.

“Thu Quỳnh, thật xin lỗi…”

“Lâm Tiêu, nhìn thấy anh, em không sợ bất cứ điều gì nữa.”

Lâm Tiêu sững người, sau đó, toàn bộ lồng ngực anh, tràn ngập một niềm vui khó tả.

Nhìn thấy anh, cô không sợ bất cứ điều gì.

Lâm Tiêu cảm thấy rằng, đây là câu chuyện tình yêu, dịu dàng và ngọt ngào nhất trên thế giới.

Tại sao Thu Quỳnh của anh ấy, lại tốtnhư vậy!

Anh thực sự muốn, trao cho cô ấy trái tim của mình.

Lâm Tiêu vụng về mà dùng sức hôn cô, “Thu Quỳnh, từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ để em phải sợ nữa, anh sẽ đối xử với em thật tốt, càng ngày càng tốt…”

Đám cưới của Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh rất hoành tráng và ấm áp, tất cả phụ nữ ở Vân Hải đều ghen tị với sự may mắn của cô ấy, sau khi ly hôn, cô ấy có thể gả vào một gia đình giàu có như Lâm gia.

Hầu như mọi người đều cho rằng, Tô Thu Quỳnh thật may mắn, khi được gả vào Lâm gia, nhưng ngày hôm đó, Lâm Tiêu đã nói trước tất cả các phương tiện truyền thông ở Vân Hải rằng, cưới được cô là điều may mắn lớn nhất trong đời anh.

Anh cảm ơn cô, đã cho anh cơ hội có được hạnh phúc, và anh sẽ dành cả cuộc đời mình, để hạnh phúc này, trường tồn mãi mai.Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.

Xuyên suốt hôn lẽ, trên môi Tô Thu Quỳnh, luôn nở một nụ cười nhẹ.

Khác với nụ cười giả tạo mà cô thường phô ra, đây là nụ cười xuất phát từ trái tim, khiến cả người cô nhẹ nhàng hơn rất nhiều, như thể, bông hoa mai tuyết cao ngạo đó, trong khoảnh khắc cảm nhận được hơi ấm, có thể làm tan chảy toàn bộ tuyết trắng khắp vườn.

Chiến Mục Hàng cũng tới lễ đường của bọn họ, dù sao anh cũng không có can đảm để xem toàn bộ quá trình hôn lễ hạnh phúc của bọn họ, sau khi đặt món quà mà anh mang theo xuống, anh chỉ cười nhạt rồi rời đi.

Thứ mà anh ấy đưa cho Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu là một đôi Quan Thế Âm bằng ngọc trắng, khối ngọc là loại ngọc noãn thượng hạng Hà Điền, bên trong có một chút màu đỏ tươi, như thể, đó là một trái tim màu đỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play