Chiến Mục Hàng làm Tô Thu Quỳnh tổn thương hết lần này đến lần khác, đương nhiên là Nhan Nhã Tịnh không muốn để anh ta đưa Tô Thu Quỳnh đi như vậy.
“Chiến Mục Hàng, anh buông Thu Quỳnh ra!”
Chiến Mục Hàng cứ như không nghe thấy lời Nhan Nhã Tịnh nói, thẳng thừng bế Tô Thu Quỳnh lên, biến mất ở bên ngoài Lưu Niên.
Trước khi anh ta rời đi còn nói một câu với Lưu Thiên Hàn, giữ lại cho An Trí Dũng một mạng.
Không phải Chiến Mục Hàng không nỡ để An Trí Dũng chết, mà là vì nếu An Trí Dũng chết thật, An Tình chắc chắn sẽ khóc lóc làm loạn treo cổ trước mặt anh ta, người phụ nữ làm ầm ỹ như vậy, nghĩ thôi cũng đã thấy đau đầu rồi, có chút phiền phức, có thể tránh được thì tránh.
Chiến Mục Hàng rời đi, An Trí Dũng còn sốt ruột hơn Nhan Nhã Tịnh.

Anh ta nào phải kẻ ngốc, vừa rồi nghe Lưu Thiên Hàn nói lời đó xong, đương nhiên là anh ta biết mình đã không cẩn thận đắc tội với người phụ nữ của anh Lưu rồi.
Anh Lưu ra tay tàn nhẫn như vậy, anh rể lại không nói giúp anh ta, tối nay anh Lưu lại chẳng đánh chết anh ta à!
An Trí Dũng đáng thương chạy theo tới bên ngoài Lưu Niên, hòa hoãn một lúc lâu mới tìm lại được giọng của mình: “Anh rể, đừng bỏ lại em! Anh Lưu sẽ đánh chết em…”
An Trí Dũng còn chưa nói xong, cơ thể anh ta đã bị Lưu Thiên Hàn đá bay ra ngoài.
Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng lùi về phía sau một bước.

Anh Lưu thật tàn nhẫn, vừa rồi cô cảm thấy, mặt đất dưới chân mình sắp bị An Trí Dũng làm nứt rạn luôn rồi.
Sự thật chứng minh, Lưu Thiên Hàn còn tàn ác hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.

Sau một trận đòn no của anh, An Trí Dũng đã không còn dáng vẻ ban đầu nữa, mặt sưng vù, béo múp lên, nhìn trông cũng phúc hậu hơn chút.
Thuộc hạ của An Trí Dũng thấy An Trí Dũng vẫn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, ngắc ngoải hít thì nhiều thở thì không ra hơi, bọn họ đều cực kỳ lo lắng, nhưng không ai dám tiến lên, ngăn hành động của Lưu Thiên Hàn lại cả.
An Trí Dũng bị đánh chết không quan trọng, nhưng nếu họ cũng không cẩn thận mà đắc tội với anh Lưu, chỉ sợ, họ cũng không sống nổi.
An Trí Dũng cực kỳ ấm ức.

Anh ta cũng đâu dễ dàng gì, bị giày vò suốt cả buổi tối, không thể ra oai trước mặt mọi người, ngược lại còn bị tẩn cho không ít đòn.
Anh ta muốn xin Lưu Thiên Hàn tha cho, nhưng miệng bị thương, lời xin tha cũng không rõ.
Lưu Thiên Hàn lại đá mạnh vào mặt An Trí Dũng, An Trí Dũng trợn ngược mắt, cứ thế ngất lịm đi.
Lưu Thiên Hàn cẩn thận ôm Nhan Nhã Tịnh vào lòng, trong mắt anh đong đầy sự lo lắng và xót thương: “Xin lỗi, tôi tới muộn rồi.”
“Anh Lưu, cảm ơn anh.”
Nhan Nhã Tịnh chân thành nói với Lưu Thiên Hàn.

Lưu Thiên Hàn có thể tới, đối với cô mà nói đã là niềm vui bất ngờ rồi, sao cô có thể trách anh được.
Sau khi nói xong lời này, giữa hai người lại chìm vào sự im lặng xấu hổ.

Tối nay Nhan Nhã Tịnh cũng không bị thương gì, tay cô dùng sức muốn tránh khỏi cái ôm của Lưu Thiên Hàn, nhưng lại bị anh ôm càng chặt hơn.
Lưu Thiên Hàn không nói hai lời, thẳng thừng bế Nhan Nhã Tịnh lên chiếc xe thể thao của anh.

Nhan Nhã Tịnh muốn xuống xe, nhưng Lưu Thiên Hàn đã khởi động xe rồi, cô không có dũng khí nhảy xuống.
“Sao không gọi điện thoại cho tôi?”
“Hả?” Nhan Nhã Tịnh sững sờ, thái độ anh Lưu vừa rồi còn rất tốt cơ mà, sao đột nhiên lại quay ngoắt sang muốn hỏi tội thế?
“Tôi… tôi không muốn làm phiền tới anh Lưu.”
Nhan Nhã Tịnh khẽ nói.
Trước khi Nhan Nhã Tịnh tới Lưu Niên, đương nhiên cũng từng nghĩ tới việc gọi điện cho Lưu Thiên Hàn.

Chỉ là, cuối cùng cô vẫn từ bỏ suy nghĩ này.

Khó khăn lắm cô mới quyết định bắt đầu xem mắt, cô không muốn lại tiếp tục dây dưa không rõ ràng với anh nữa.
“Phiền?”
Giọng nói Lưu Thiên Hàn mang theo vẻ không vui rõ ràng, sau khi nói xong lời này, trong chiếc xe thể thao lại chìm vào yên tĩnh.
Nhan Nhã Tịnh nâng mặt lên, nhìn chằm chằm vào gáy Lưu Thiên Hàn.

Từ gáy anh, cô có thể nhìn ra hiện giờ tâm trạng anh khó chịu đến mức nào.

Ngay lúc Nhan Nhã Tịnh cho rằng Lưu Thiên Hàn sẽ không nói nữa, Lưu Thiên Hàn bỗng nhiên mở miệng: “Nhan Nhã Tịnh, chúng ta là vợ chồng, dù em bảo tôi làm gì cũng không tính là phiền phức.”
Lại là vợ chồng…
Nhan Nhã Tịnh thật sự cạn lời, cô thật sự không biết mình nên nói thế nào để sau này Lưu Thiên Hàn đừng suốt ngày nhắc gì tới chuyện vợ chồng nữa.
Im lặng một lát, Nhan Nhã Tịnh mới sắp xếp lại câu từ: “Anh Lưu, sau này anh có thể đừng nhắc tới chuyện chúng ta là vợ chồng nữa được không? Có lẽ tôi sắp kết hôn rồi, tôi không muốn chồng tương lai của tôi hiểu lầm.”
Nói xong lời này, Nhan Nhã Tịnh cũng thấy hơi bội phục chỉ số thông minh của mình.

Đúng, có lẽ cô sẽ nhanh chóng kết hôn thôi, cô không thể để chồng tương lai hiểu lầm được.
Tuy con đường xem mắt của cô hơi lận đận, nhưng trên đời này nhiều đàn ông như vậy, cô nhất định sẽ gặp được người phù hợp thôi.
“Chồng tương lai?” Lưu Thiên Hàn cười khẩy: “Nhan Nhã Tịnh, em cho rằng tôi sẽ để em kết hôn cùng người khác sao?”
Anh Lưu sẽ không để cô kết hôn cùng người khác…
Anh Lưu thật là! Tục ngữ nói rồi, thà hủy đi mười tòa miếu cũng không hủy đi một mối hôn sự, sao anh Lưu có thể hủy hoại hôn nhân của cô được! Đúng là quá độc tài, quá ngang ngược!
Có điều, chờ cô gặp được người phù hợp, cô sẽ không gióng trống khua chiêng cử hành hôn lễ.

Đến lúc đó, cô cứ thế đi đăng ký kết hôn luôn, anh Lưu không thể nào can thiệp được!
Nghĩ tới đây, khóe môi Nhan Nhã Tịnh không khỏi cong lên.
Từ kính chiếu hậu, Lưu Thiên Hàn có thể nhìn thấy rõ ràng khóe môi đang cong lên của Nhan Nhã Tịnh, thấy sự ranh ma trong mắt cô, đương nhiên là anh biết cô đang nghĩ gì.
Lưu Thiên Hàn kiêu ngạo hừ một tiếng, cô gái nhỏ này, thật đúng là chưa tới Hoàng Hà chưa từ bỏ.

Được thôi, nếu cô đã muốn chơi đùa, anh sẽ chơi cùng cô tới cùng!
Lần này Lưu Thiên Hàn cũng khá ga lăng, đưa thẳng Nhan Nhã Tịnh về khu chung cư Thiên Mệnh luôn.

Nhan Nhã Tịnh sợ anh sẽ theo lên lầu, vừa xuống xe, cô đã dùng tốc độ trăm mét lao thẳng lên tầng.
Chân Nhan Nhã Tịnh vẫn chưa được nhanh nhẹn, nhưng chạy trốn lại rất nhanh, sau khi vào chung cư, cô đóng cửa lại, định gọi điện thoại cho Tô Thu Quỳnh.
Cô rất không yên tâm về Tô Thu Quỳnh, nhưng cô gọi cho Tô Thu Quỳnh mấy lần mà cô ấy đều không nhấc máy.
Nghĩ đến Chiến Mục Hàng dù sao cũng là người có tiếng tăm ở Vân Hải, anh ta cũng không thể thật sự băm vợ cũ thành tám khúc được, trái tim Nhan Nhã Tịnh dần dần bình ổn lại.
Cô chỉ mong Tô Thu Quỳnh có thể sớm thoát khỏi tên đốn mạt Chiến Mục Hàng này!
Bị giày vò lâu như vậy, Nhan Nhã Tịnh thật sự rất mệt, rất muốn lập tức nằm xuống giường mà ngủ một giấc, nhưng trên người cô dính không ít máu của An Trí Dũng, ghê tởm không chịu được, nên cô vẫn định đi tắm qua một cái.
Đêm nay cả hai đứa nhỏ và Tô Thu Quỳnh đều không ở nhà, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy căn hộ hơi quạnh quẽ.

Cô vừa ngâm nước tắm vừa ngân nga, mới cảm thấy căn hộ có chút không khí ấm áp.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Nhan Nhã Tịnh còn tưởng Tô Thu Quỳnh đã thoát khỏi tay Chiến Mục Hàng rồi trở về, đúng lúc cô quên lấy quần áo, cô vội vàng gọi với ra ngoài phòng tắm: “Thu Quỳnh, cậu tới tủ quần áo lấy hộ tớ bộ quần áo đi, tớ quên cầm vào rồi!”
Đều là phụ nữ cả, lúc tắm lấy hộ quần áo cho nhau thật sự rất bình thường.

Tuy Tô Thu Quỳnh không nói gì, nhưng Nhan Nhã Tịnh cũng biết lát nữa cô ấy sẽ mang quần áo vào cho cô.
Cô tiếp tục ngân nga cọ rửa, chờ Tô Thu Quỳnh mang quần áo vào cho cô, cô sẽ tiện thể hỏi chút xem cô ấy có bị Chiến Mục Hàng bắt nạt không.
Cửa phòng tắm bỗng nhiên bị mở ra, Nhan Nhã Tịnh chui ra khỏi bồn tắm, cười tủm tỉm hỏi: “Thu Quỳnh, Chiến Mục Hàng không bắt nạt cậu đấy chứ?”
Nhìn bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng kia, cùng với bộ quần áo, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy có gì đó không đúng.
Người mang quần áo vào cho cô không phải Tô Thu Quỳnh, mà là Lưu Thiên Hàn!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play