Chương 1607

Cung Trí Cương còn chưa nói hết lời uy hiếp, đột nhiên phát hiện, người phụ nữ bị mình đè ở trên giường, đang khóc.

Nước mắt cô rơi tí tách, như hạt châu bị đứt chỉ, dù thế nào cũng không thể ngừng lại.

Bàn tay muốn bóp lấy cằm cô ấy của Cung Trí Cương lại như đóng băng giữa không trung, dùng hết sức cũng không thể xuống tay.

Anh ta lạnh lùng, tàn nhãn, khát máu, anh ta giết người như nghóe, anh ta đã quen với cuộc sống liếm máu bằng đầu dao, coi mạng người là vô giá trị, và anh ta cũng quen với việc ra lệnh cho người khác từ trên cao, nhưng tại thời điểm này, người đàn ông đầy tàn bạo này, lại hoảng sợ, Anh ta không sợ bất cứ điều gì, nhưng anh ta lại sợ khi cô khóc.

Trước đây, anh ta cho rằng phụ nữ những sinh vật này, rất giả tạo đáng ghê tởm, nước mắt của họ, khiến anh ta ghê tởm từ tận đáy lòng, nhưng giờ phút này, anh ta lại nghĩ, mình sẽ làm mọi cách, để cô không khóc.

“Nhan Nhã Tịnh, đừng khóc!”

Giọng Cung Trí Cương lạnh lùng mà cứng ngắc, Nhan Nhã Tịnh nước mắt rơi càng lã chã, anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, hạ thấp giọng rất nhiều: “Nhan Nhã Tịnh, đừng khóc, anh không ức hiếp em, chờ em bình phục, anh sẽ đưa em về.

Khi bác sĩ riêng bước vào, ông ta nhìn thấy cậu chủ Cung nổi tiếng tàn bạo đang dùng giọng dịu dàng dỗ dành một người phụ nữ, anh ta kinh ngạc đến mức suýt nữa trợn tròn mắt.

Ông ta nhìn thoáng qua thuốc trong tay, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác hoảng sợ khó có thể diễn tả.

Cậu chủ Cung quan tâm người phụ nữ này như vậy, nếu thật sự giết chết đứa con của cô ta, liệu ông ta có còn đường sống không?

Nhưng nghĩ đến uy hiếp của Cung Tư Mỹ, ông ta vấn cắn răng tiếp tục làm, bưng bát thuốc tới: “Cậu chủ cung, đã đến lúc để cô ấy uống thuốc rồi.”

Tay của ông ta cứ không ngừng run rẩy, thầm nghĩ đứa trẻ trong bụng Nhan Nhã Tịnh, không phải là con của cậu chủ Cung, cậu chủ Cung hình như cũng không chào đón đứa trẻ này, cho nên tay của ông ta dần cũng bớt run.

“Tôi không uống!”

Trước khi Cung Trí Cương cầm lấy bát thuốc đen, Nhan Nhã Tịnh đã dùng tay, hất mạnh khiến nó bay đi.

Nước thuốc nóng, bắn tung tóe vào mặt Cung Trí Cương, chiếc bát sứ trắng cũng bị đập thành từng mảnh.

Chung Vĩ Thành vừa gõ cửa bước vào, đang định báo cáo một việc quan trọng với sếp, thì nhìn thấy cảnh này.

Nước thuốc sền sệt, dính trên khuôn mặt tuấn tú của Cung Trí Cương, bởi vì nước thuốc quá nóng, mặt của anh lập tức đỏ lên.

Chung Vĩ Thành và bác sĩ đều vô cùng kinh hãi, trên đời này chưa từng có ai dám tự phụ như vậy trước mặt cậu chủ cung, bọn họ dường như mường tượng ra cảnh Nhan Nhã Tịnh bị cậu chủ cung đánh từng tấc một.

Cung Trí Cương không ngờ rằng Nhan Nhã Tịnh sẽ dám hất bát thuốc đi, còn hất cả vào mặt anh ta.

Anh ta giơ tay lên, theo bản năng muốn ra đòn, nhưng nhìn đôi mắt đỏ hoe, giọt nước mắt ướt át nơi khóe mắt của cô, bàn tay này của anh ta, không thể giáng xuống mặt cô.

“Nhan Nhã Tịnh, đừng khóc.”

Trong giọng nói của Cung Trí Cương, có sự dịu dàng, “Anh không ép em uống thuốc, cũng không ép em cái gì, anh đưa em về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play