Mãi cho đến khi trở lại chung cư, Nhan Nhã Tịnh vẫn còn chưa tỉnh lại được từ lời nói của Lưu Thiên Hàn.
Anh Lưu lại bảo cô ngày mai tiếp tục đi xem mắt ư!
Xem mắt, đây đúng là quyết định sau khi cô suy nghĩ rất kỹ, cô cũng định ngày mai tiếp tục đi xem mắt.

Nhưng Lưu Thiên Hàn lại bảo cô tiếp tục đi xem mắt đi, khiến trong lòng Nhan Nhã Tịnh không hiểu sao có chút cảm giác mất mát không nói nên lời.
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mình bị tâm thần phân liệt thật rồi, rõ ràng đã quyết tâm muốn phân rõ giới hạn với Lưu Thiên Hàn, nhưng thấy anh đẩy cô cho người khác như vậy, cô vẫn sẽ khó chịu.
Nhan Nhã Tịnh, mày bị thần kinh thật rồi!
Nhan Nhã Tịnh hung hăng mắng mình một trận, cuối cùng trong lòng mới thoải mái được một chút.
Hai đứa nhỏ cũng không có ở chung cư, buổi chiều Hách Trung Văn đã tới đây đưa bọn nhỏ đến chỗ của anh ta rồi, nói là muốn bồi dưỡng tình cảm với các bảo bối của anh ta.
Hách Trung Văn vẫn luôn né tránh Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy biểu hiện này của Hách Trung Văn rất giống như anh ta đã làm ra một việc không thể dung thứ nào đó với cô.
Nhan Nhã Tịnh ngẫm nghĩ, có thể là do việc mấy ngày trước cô chia tay Hách Trung Văn đã làm tổn thương trái tim yếu ớt của Hách Trung Văn rồi.
Hách Trung Văn cứ tránh cô như tránh rắn rết cả ngày như vậy làm Nhan Nhã Tịnh không quen chút nào.

Dù sao thì bọn họ cũng đã từng là anh em tốt với nhau, hơn nữa anh ta còn là ba của hai đứa nhỏ, nếu sau này anh ta cứ né tránh cô như vậy thì thật sự rất khó chịu!
Nhan Nhã Tịnh cầm điện thoại lên, muốn nhắn tin cho Hách Trung Văn, để quan hệ của hai người bọn họ trở lại vẻ trong sáng vô tư như khi còn là hai đứa trẻ ngây thơ.

Nhưng tin nhắn của cô còn chưa gửi đi thì đã nhận được tin nhắn Zalo của Hách Trung Văn gửi tới.
“Chị đại à, nếu tôi phạm phải sai lầm thì em có thể tha thứ cho tôi không?”
Phạm sai lầm?
Nhan Nhã Tịnh sững sờ, không lẽ Hách béo giết người phóng hỏa rồi ư?
Lúc còn đi học, Hách Trung Văn cũng từng sụt sịt nước mũi hỏi cô, chị đại, nếu tớ phạm phải sai lầm thì cậu có thể tha thứ cho tớ không.
Tại sao mấy lần đó Hách Trung Văn lại hỏi cô như thế nhỉ?
À, có một lần Hách Trung Văn không cẩn thận làm hỏng chiếc kẹp tóc cô thích nhất.

Còn có một lần là Hách Trung Văn ham ăn, ăn vụng sữa chua của cô.
Lúc còn nhỏ thì cảm thấy Hách Trung Văn phạm phải sai lầm không thể tha thứ, nhưng bây giờ ngẫm lại, chỉ là mấy chuyện bé tí như con muỗi thôi mà!
Nếu Hách Trung Văn lại ăn vụng đồ ăn cô thích hay làm hỏng trang sức cô thích, cô chắc chắn sẽ không bạo lực như khi còn nhỏ, làm cho anh ta khóc nhè.
Hồi tưởng lại những ngày tháng tốt đẹp khi còn đi học, Nhan Nhã Tịnh không nhịn được mà cười khẽ thành tiếng.
Cô bỗng thấy hơi vui vẻ, cảm thấy có vẻ quan hệ giữa cô và Hách Trung Văn đã không còn xấu hổ như trước nữa rồi, dường như đã quay trở lại quãng thời gian khi còn nhỏ, cô mặc váy công chúa, còn anh ta thì mặc cái quần vừa dài vừa rộng rất không vừa người lẽo đẽo đi đằng sau cô, nịnh nọt gọi chị đại, cậu chờ mình chút đi.
Nhan Nhã Tịnh kiêu ngạo hừ một tiếng, trả lời lại Hách Trung Văn: “Có tha thứ cho cậu không á, tôi phải suy xét thật kỹ mới được!”
Nghĩ đến dáng vẻ nước mắt nước mũi chảy đầy trên khuôn mặt bụ bẫm của Hách Trung Văn khi còn nhỏ, Nhan Nhã Tịnh bỗng thấy không đành lòng, vội vàng nhắn lại một câu: “Thôi được rồi, chỉ cần không phải giết người phóng hỏa thì tôi đều sẽ tha thứ cho cậu hết!”
Thật ra Nhan Nhã Tịnh còn muốn nói là cho dù Hách Trung Văn có thật sự giết người phóng hỏa đi nữa thì anh ta vẫn là Hách béo đã cùng cô đi qua quãng thời gian tuyệt đẹp mà vô tư kia!

“Chị đại, cảm ơn em.”
Nhan Nhã Tịnh đợi rất lâu, nhưng cuối cùng chỉ đợi được một tin nhắn trả lời lại như vậy của Hách Trung Văn.

Nhan Nhã Tịnh bĩu môi, cảm ơn cái con khỉ á, một người lương thiện như Hách Trung Văn, cô thật sự không tin anh ta có thể làm ra chuyện gì xấu cả!
Buổi xem mắt tối nay quá hao tổn tinh thần, Nhan Nhã Tịnh buồn bực tắm rửa xong liền ngủ thật say.
Cô chỉ hy vọng, người tối mai xem mắt với cô có thể đẹp trai dễ nhìn một chút chứ đừng có kỳ lạ như hôm nay.
Nhan Nhã Tịnh nằm mơ thấy một giấc mộng cực kỳ cực kỳ kiều diễm.

Cô mơ thấy, cô ngồi trong xe của Lưu Thiên Hàn, ban đầu là cô ngồi ở ghế sau, còn Lưu Thiên Hàn thì lái xe.
Nhưng sau đó không hiểu kiểu gì mà Lưu Thiên Hàn lại ngồi xuống bên cạnh cô…
Nhan Nhã Tịnh đột nhiên bừng tỉnh dậy từ trong giấc mơ, lau mồ hôi lạnh trên trán.

Đầu óc cô đúng là có vấn đề thật rồi, đến nằm mơ cũng mơ thấy anh Lưu…
Ôm chăn trong lòng ngực, Nhan Nhã Tịnh bỗng nhiên cảm thấy hơi chút ưu thương không nói ra thành lời.
Đêm qua anh còn nói không ôm cô anh không ngủ được, thế mà tối nay lại không cần ôm cô đi ngủ.
Đàn ông đúng là giỏi thay đổi mà.

Đàn ông giỏi thay đổi làm Nhan Nhã Tịnh bỗng thấy tan nát cõi lòng.
Nhan Nhã Tịnh dang tay dang chân nằm ngửa trên giường, cô ở đây khó chịu cái gì thế hả, rõ ràng cô là người luôn từ chối anh Lưu cơ mà!
Con gái ấy à, đúng là thích làm ra vẻ!
Đến chính cô cũng không thể chịu nổi bản thân mình!
Nhan Nhã Tịnh trở mình, vùi sâu đầu mình vào trong chăn.

Cô vừa định tiếp tục ngủ thì chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên.
Người gọi điện thoại cho cô là Phó Nguyệt Hà, là người chị em ngày xưa cùng hát với Tô Thu Quỳnh trong quán bar.

Trong giọng nói của Phó Nguyệt Hà mang theo vẻ nôn nóng rất rõ ràng: “Nhã Tịnh, không hay rồi, Thu Quỳnh xảy ra chuyện rồi!”
Nghe Phó Nguyệt Hà nói xong, Nhan Nhã Tịnh không còn thấy chút buồn ngủ nào nữa.

Cô nhanh chóng thay quần áo, cấp tốc chạy đến quán bar Tô Thu Quỳnh làm việc.
Nghĩ tới mấy năm nay Tô Thu Quỳnh phải trải qua biết bao nhiêu đau khổ, hai mắt Nhan Nhã Tịnh không khống chế được mà dâng lên hơi nước.
Mấy năm nay, cuộc sống của Tô Thu Quỳnh thật sự không hề dễ dàng.
Tô Thu Quỳnh cũng từng là người con gái tài năng xuất chúng, nhưng bởi vì yêu phải một người đàn ông không có trái tim nên cô ấy mới hoàn toàn ngã xuống địa ngục vô gian.
Tô Thu Quỳnh sở hữu một giọng hát rất đẹp, đàn piano thì lại càng kinh diễm bốn phương.
Cô cả Tô Thu Quỳnh của nhà họ Tô kinh tài tuyệt diễm, cao quý vô song như vậy, cho dù là làm ca sĩ hay làm nghệ sĩ piano thì đều là ánh sao sáng lộng lẫy, tâm điểm chú ý của mọi người.
Nhưng 6 năm trước, Tô Thu Quỳnh lại ngồi tù.

Lúc ở trong tù, một đoạn ngón út của Tô Thu Quỳnh bị chặt đứt, gân tay bị tổn thương nghiêm trọng, cuối cùng không thể đánh được đàn piano mà cô ấy yêu thích nhất.
Ở trong tù, Tô Thu Quỳnh không chỉ mất đi đứa con của cô ấy mà còn mất đi cả cuộc sống rực rỡ tươi sáng vốn có của mình.
Từng ngồi tù, đối với một cô gái kiêu ngạo mà nói thì đây chính là vết nhơ dùng cả đời cũng không rửa sạch được.

Tô Thu Quỳnh đã từng có mơ ước được trở thành ca thần như Trương Học Hữu.

Nhưng trong giới giải trí, có nơi nào bao dung cho một cô gái từng ngồi tù đâu! Tô Thu Quỳnh không làm được ca thần hào quang rực rỡ, cho nên chỉ có thể đi hát trong quán bar.
Nhan Nhã Tịnh dùng sức lau nước mắt ở khóe mắt.

Chiến Mục Hàng, những tội lỗi anh ta gây ra với Tô Thu Quỳnh cả đời này không thể xóa bỏ, tội ác chồng chất.

Chúng tôi không đấu lại anh nên chỉ có thể nguyền rủa anh, cuối cùng sẽ có một ngày anh sẽ phải hối hận, hối hận về tội lỗi anh đã gây ra!
Lúc Nhan Nhã Tịnh tới Lưu Niên hoàn toàn không thấy Phó Nguyệt Hà ở đâu cả, mà cô cũng không có tâm trạng đi tìm Phó Nguyệt Hà, cô chỉ muốn nhanh chóng đưa Tô Thu Quỳnh rời khỏi nơi này.
Cô đi vào đại sảnh thì lập tức nhìn thấy Tô Thu Quỳnh.

Cô ấy đang bị một đám đàn ông ép buộc phải lên nhảy.

Nhan Nhã Tịnh quen biết tên cầm đầu kia, anh ta là em trai của An Tình, An Trí Dũng..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play