Chương 1546
Nghĩ tới Tô Thu Quỳnh bị Chiến Mục Hàng giam cầm trong lồng vàng, đóng phim, ca hát, còn có Lâm Tiêu, đều trở thành giấc mộng xa không với tới, tâm tình của Bùi An Na tươi sáng đến không nói nên lời.
Phải nói, Bùi An Na đúng thật là nghĩ nhiều rồi.
Chiến Mục Hàng hoàn toàn không có ý nghĩ muốn giam cầm Tô Thu Quỳnh.
Anh ta là không nỡ từ buông bỏ Tô Thu Quỳnh, anh ta muốn cùng cô bạc đầu giai lão, nhưng anh ta biết, anh ta đã không xứng có được cô nữa rồi.
Anh ta đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ, điều duy nhất anh ta có thể làm hiện giờ, không phải chiếm hữu, mà là cầu sự cứu rôi.
Anh ta muốn, đứng từ xa nhìn Tô Thu Quỳnh, có thể làm gì đó cho cô là được.
Không đòi hồi báo, không hỏi tương lai, chỉ cần cô sống được tốt, anh ta liền vừa lòng thoả ý.
Chỉ có điều, nhớ tới sự tương tác qua lại vừa rồi giữa Tô Thu Quỳnh với Lâm Tiêu, anh ta vẫn không nhịn được tim như dao cứa.
Vừa rồi cô nói, Lâm Tiêu, em yêu anh a!
Yêu a…
Suy nghĩ của Chiến Mục Hàng, dần dần bay xa, tầm mắt cũng không khỏi trở nên mơhồ.
Tô Thu Quỳnh cũng từng chủ động hôn anh ta, cũng từng nói với anh ta, Mục Hàng, em yêu anh a.
Đã từng trong cuộc hôn nhân đó, anh ta và Tô Thu Quỳnh làm xong nghĩa vụ vợ chồng, sau cơn thở dốc, anh ta quen thuộc ấn cô vào bên người mình đi vào giấc ngủ.
Thực ra, có rất nhiều lần, anh ta không hề ngủ, chỉ là không muốn để Tô Thu Quỳnh biết anh ta còn thức, nên anh ta cố ý nhắm mắt, bày ra dáng vẻ giả vờ ngủ say.
Những lúc như thế, Tô Thu Quỳnh thường khe khẽ kêu tên anh ta một tiếng, thấy anh không có phản ứng, cô liền cho rằng anh ta đã ngủ say rồi.
Sau khi cho rằng anh ta ngủ say, lá gan của cô, liền lớn hơn không ít.
Cô thích nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh ta, một lần lại một lần mô tả đường nét của anh ta, anh ta không hề cảm thấy gương mặt của mình thu hút người khác bao nhiêu, nhưng cô lại dường như nhìn thế nào cũng không thấy đủ.
Sau khi mô tả đường nét của anh ta xong, Tô Thu Quỳnh thường phát ra tiếng cười nghịch ngợm như một cô gái nhỏ, mang theo sự thẹn thùng khiến người rung động.
Ngón tay của cô, nhẹ nhàng phủ lên môi anh ta, liền sau đó, môi của cô, nhẹ nhàng rơi xuống.
Bên tai, truyền đến tiếng thì thầm khe khẽ của cô.
Mục Hàng, em yêu anh a.
Mục Hàng, sao em lại yêu anh đến như vậy chứ!
Thực ra, rất sớm từ ban đầu, anh ta đã có khát vọng với Tô Thu Quỳnh, anh ta chỉ là, cố chấp không muốn đối mặt với chân tâm của mình mà thôi.
Bây giờ, anh ta cuối cùng có thể đối mặt với chân tâm của mình rồi, nhưng mà, nhưng đối tượng mà cô cười tươi như hoa nói ra cầu nói em yêu anh a, đã không còn là anh ta nữa rồi…
Nhan Nhã Tịnh thật ra rất lo lắng Lưu Thiên Hàn sẽ bị cha con Lưu Kiêu bắt nạt trên đại hội cổ đông, nhưng nghĩ tới bình thường đều chỉ có anh bắt nạt người khác, trong lòng cô lại dần dần bình tĩnh lại.
Lưu Thiên Hàn cũng xác thực không bị Lưu Chấn Quốc và Lưu Kiêu bắt nạt, sau khi Nhạc Dũng trở lại nói với cô về tình hình chiến đấu trên đại hội cổ đông.
Nhạc Dũng nói, vào khoảnh khắc nhìn thấy Lưu Thiên Hàn đứng lên từ trên xe lăn, Lưu Chấn Quốc và Lưu Kiêu, cùng với người bên phía bọn họ, mặt đều trướng thành màu gan heo luôn.
Cực giống như vừa ăn phải hai ký phân vậy.