Chương 1540
Cho nên, không cần biết xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không buông tay của Tô Thu Quỳnh.
“Nhưng trước kia anh rất thích Kiều Hinh…”
Tô Thu Quỳnh cảm thấy bản thân mình níu lấy không buông chuyện quá khứ, thật sự có chút lòng dạ hẹp hòi, nhưng vừa nghĩ tới Kiều Hinh kiêu ngạo nói cô chỉ là thế thân của cô ta, lồng ngực cô nhịn không được chua xót, còn có chút đau đau nhức nhức, khó chịu đến mức cô gần như muốn tắt thở.
Cơn khó chịu trong lồng ngực càng lúc càng ghê gớm, Tô Thu Quỳnh nhịn không được vươn tay, khe khẽ đè lên.
Tay của cô vừa đặt lên ngực, Lâm Tiêu liền mạnh mẽ xoay người oô lại, nụ hôn của anh, gấp gáp rơi xuống trên môi cô, làm thế nào cũng không nố rời đi.
“Thu Quỳnh, anh thích em, chỉ có em thôi!”
Chỉ có em, trái tim, chỉ nguyện ý dành cho em, cả đời này, cũng chỉ muốn cùng em bạc đầu đến già.
Tô Thu Quỳnh cảm thấy, Lâm Tiêu đều đã thẳng thắn bày tỏ với cô như vậy, cô nên thấy tốt mà ngừng, đáp lại nụ hôn của anh.
Nhưng trong lòng cô vẫn xoắn xuýt không nói nên lời, còn có chút muốn giở tính khỉ trẻ con.
“Lâm Tiêu, em không thích anh đối xử tốt với Kiều Hinh.
“Anh đối xử tốt với cô ta, em sẽ khó chịu.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Tô Thu Quỳnh từ nhỏ đã bình tĩnh tự kiềm chế, trước kia, lời nói ấu trĩ như thế này, đánh chết cô cô cũng không nói được ra, nhưng giờ khắc này, cô liền muốn đem sự không thoải mái trong lòng mình nói cho Lâm Tiêu biết.
Giống như đứa bé chịu uất ức, muốn làm nũng với người thân yêu nhất của mình vậy.
Lâm Tiêu đột nhiên rời khỏi bờ môi của Tô Thu Quỳnh, anh không dám tin nhìn cô hỏi, “Thu Quỳnh, em vừa mới nói gì?”
“Lâm Tiêu, em không thích anh đối xử tốt với Kiều Hinh. Anh đối xử tốt với cô ta, em sẽ khó chịu.” Tô Thu Quỳnh lặp lại lời nói vừa nãy một lần nữa.
Lâm Tiêu càng thêm ra sức ôm lấy Tô Thu Quỳnh, anh cảm thấy chỉ là một cái ôm, vẫn chưa đủ để phát tiết niềm vui sướng trong lòng anh.
Anh nhấc bổng Tô Thu Quỳnh lên khỏi mặt đất, vui sướng xoay vòng, dáng vẻ vui vẻ đó, giống như một tên nhóc mới lần đầu biết yêu.
Bị anh ôm lên xoay tròn như vậy, đầu óc Tô Thu Quỳnh đều quay cuồng đến muốn xỉu.
Cô đang muốn nói, Lâm Tiêu, đầu óc anh bị rút gân rồi phải không, em nói như vậy, sao anh lại ôm em xoay vòng chứ!
Lời này của cô còn chưa nói ra khỏi miệng, cô liền nghe thấy anh vui sướng như điên nói, “Thu Quỳnh, anh thực vui! Em có thể nói như vậy, anh thực sự vui!”
“Thu Quỳnh, Thu Quỳnh của anh…”
“Thu Quỳnh của tôi vì tôi mà ghen rồi kìa, tôi thực vui…”
Ghen?
Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Thu Quỳnh đỏ lên, cô cẩn thận hồi tưởng dáng vẻ vừa rồi của mình, còn thực giống như đánh đổ bình dấm nhỏ ấy.
Càng nghĩ gương mặt nhỏ nhắn của cô càng nóng sốt đến tợn, cô thực ra là người rất sĩ diện, loại chuyện ghen tuông mất mặt như vậy, cô mới không muốn thừa nhận đâu, mặc dù, sự xuất hiện của Kiều Hinh, đích thực khiến trong lòng cô chua lè.
Tô Thu Quỳnh cố ép bản thân mình trấn tĩnh lại, cố gắng duy trì dáng vẻ bình tĩnh, “Lâm Tiêu, anh đừng nói bậy, em vừa rồi không có ghen.