Chương 1537

Trong cuộc đời của anh, Tô Thu Quỳnh giống như nước, anh giống như cá, cá không thể thiếu nước mà sống, nếu rời xa Tô Thu Quỳnh, anh sẽ là một cái xác lạnh.

Thấy Lâm Tiêu không nói gì, Tô Thu Quỳnh lại thở dài, quay người khập khiễng đi về phía khách sạn.

Thực ra, điều kiện khách sạn mà đoàn phim cung cấp khá tốt, nhưng con đường từ phim trường đến khách sạn quá khó đi nên họ phải đi bộ chứ không thể lái xe.

Nếu mắt cá chân không bị thương, cô có thể đi bộ mấy chục phút, nhưng bây giờ mắt cá chân rất đau, mỗi bước đi đều như bị dao đâm.

Tô Thu Quỳnh không muốn xoay người lại quá xấu hổ, cô cố hết sức đứng thẳng người, nhưng khi bước đi vấn không kìm được nghiêng ngả.

“Thu Quỳnh!”

Tô Thu Quỳnh không quay đầu lại, một giây sau, thân thể của cô đã bị Lâm Tiêu bất chấp ôm lấy.

“Thu Quỳnh, em định bỏ mặc anh đúng không?

Tô Thu Quỳnh chưa bao giờ thấy Lâm Tiêu kiêu ngạo ngang ngược lại có lúc mong manh như vậy, anh giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, giọng nói ẩn chứa sự đau đớn sâu sắc, “Thu Quỳnh, em thật tàn nhãn!”

Tong lòng Tô Thu Quỳnh đột nhiên ngột ngạt, trái tim cô như bị thiêu đốt.

Nhưng cô không thể vượt qua rào cản trong lòng, Lâm Tiêu đã nói dối cô hết lần này đến lần khác, còn Thanh Ca mắc đang căn bệnh hiểm nghèo.

Dù trái tim cô đau, cô cũng chỉ có thể mỉm cười nói lời tạm biệt với anh.

“Lâm Tiêu, hai chúng ta có lẽ thật sự không thích hợp. Lâm Tiêu, hy vọng anh, Kiều Hinh cùng Thanh Ca đều có thế bình an.

“Chúng ta thích hợp!” Lâm Tiêu kích động thốt lên, toàn thân không tự chủ được run rẩy, “Thu Quỳnh, chúng ta thích hợp! Trên đời này, không có người nào thích hợp hơn chúng ta!”

“Anh biết, em giận vì anh lừa dối em, nhưng Thu Quỳnh à, Anh thực sự lo sợ.

“Anh có quá nhiều quá khứ đen tối. Anh không ngờ rằng Kiều Hinh sẽ đột nhiên mang một đứa trẻ trở về nước C. Cô ta còn nói rằng Thanh Ca là con của anh. Anh sợ … Anh vốn nghĩ rằng mình không xứng với em, nhưng hiện tại Thanh Ca xuất hiện, anh càng sợ em chán ghét anh.”

“Cho nên Thu Quỳnh à, anh lựa chọn lừa gạt, chưa cùng Thanh Ca làm xong giám định ADN, anh không dám để em biết về sự tồn tại của nó.”

“Thu Quỳnh, trong lòng anh chỉ có em, anh chưa bao giờ là người tốt. Cho dù kết quả giám định ADN thật sự chứng minh Thanh Ca là con của anh, nhưng thứ anh có thể cho cô bé chỉ là bù đắp vật chất mà thôi!

Thu Quỳnh, anh có thể không cần con cái, anh có thể không có bất cứ thứ gì, nhưng anh không thể mất em!”

“Thu Quỳnh, em là sinh mệnh của anh!”

Thu Quỳnh, em là cuộc sống của anh…

Tô Thu Quỳnh chưa từng nghĩ rằng Lâm Tiêu sẽ nói một điều như vậy, trong một khoảnh khắc, cô thực sự không biết nên phản ứng như thế nào.

Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, ánh mắt anh chân thành và nóng bỏng chứa đầy bóng hình cô.

Cô biết trong lòng Lâm Tiêu có cô, nhưng trên đời này, ngoài tình yêu ra, người ta nên chú trọng trách nhiệm nhiều hơn.

Lâm Thanh Ca là trách nhiệm mà Lâm Tiêu không thể buông bỏ trong suốt cuộc đời.

Cô không thể để Lâm Tiêu thậm chí không cần đứa con của mình vì cô.

“Lâm Tiêu…”

Tô Thu Quỳnh sắp xếp lời nói của mình và nhẹ nhàng nói: “Lâm Tiêu, em biết anh thích em, nhưng tình yêu dù sâu đậm đến đâu rồi cũng sẽ phai nhạt theo thời gian, nhưng tình gia đình là vĩnh cửu. Lâm Tiêu, anh nên chăm sóc tôi thật tốt Thanh Ca.

“Thật ra Kiều Hinh cũng rất tốt, trước đây anh từng thích cô ấy nhiều như vậy, cho dù bây giờ anh có thích em, thì một ngày nào đó, anh cũng sẽ thích cô ấy!”

Nói xong lời này, Tô Thu Quỳnh trong lòng đau đến khó thở, cô không nghĩ tới tỏ ra bình thản nói những câu này lại mệt mỏi như vậy.

Tô Thu Quỳnh không thích Kiều Hinh, nhưng ở một vài khía cạnh, Kiều Hinh thực sự tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play