Chương 1497

Sau một hồi im lặng, Tô Thu Quỳnh giọng khàn khàn nói: “Thanh Ca, ba của con sẽ mãi là của con, cô sẽ ra nước ngoài nhanh thôi.”

“Yên tâm đi, về sau ba nhất định sẽ chăm sóc cháu, cháu sẽ sớm bình phục trở lại thôi.”

Tô Thu Quỳnh vốn tưởng rằng mình có thể buông tay dễ dàng, nhưng khi lời sắp nói ra, cô mới phát hiện ra, có những lời nói ra giống như dùng dao cùn từng chút từng chút một cứa vào trái tim.

Cô hít một hơi thật sâu mới lấy lại giọng: “Thanh Ca, cô đúng là rất thích bố cháu, cô từng muốn chiếm giữ ba cháu cả đời, nhưng cô càng muốn nhìn thấy ba cháu ạnh phúc hơn, nếu mất đi con, ba cháu nhất định rất đau khổ, ba rất yêu cháu, cô hy vọng ba cháu mãi được hạnh phúc.”

“Thanh Ca, cháu phải mau chóng khỏi bệnh đấy, cháu khỏi bệnh thì ba cháu mới t hực sự hạnh phúc.”

Lâm Thanh Ca ngẩng mặt lên, cô bé ngơ ngác nhìn Tô Thu Quỳnh, mặc dù cô bé rất 1 hông minh, nhưng một đứa trẻ năm tuổi không thể nhận thức sâu sắc về tình yêu.

Chỉ là cô bé nghe mẹ nói có một người phụ nữ xấu xa cướp ba cô đi, khiến cả nhà ba người không thể đoàn tụ, luôn bị mẹ gieo vào đầu suy nghĩ này, nên cô bé cũng cảm thấy người phụ nữ xấu chiếm mất ba của mình, hôm nay gặp Tô Thu Quỳnh, nghe cô khích lệ, cô bé đột nhiên cảm thấy người phụ nữ xấu trong lời mẹ nói hình như cũng không xấu xa lắm.

Trái tim của một đứa trẻ luôn thuần khiết và thiện lương, cô bé muốn ở bên ba mình, nhưng khi nghĩ rằng Tô Thu Quỳnh sẽ chỉ có một mình sau khi ba trở về với cô bé và mẹ, cô bé cảm thấy vô cùng khó chịu.

Lâm Thanh Ca đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, nhưng không thể không hỏi: “Cô ơi, cháu ép cô phải rời xa ba cháu, có phải cô rất buồn không?”

“Đúng vậy, cô hơi buồn một chút.”

Tô Thu Quỳnh cố làm ra vẻ hoạt bát và nói: “Nhưng thời gian sẽ làm phai mờ tất cả, cố rất nhanh thôi sẽ ổn mà.”

Tô Thu Quỳnh thầm nghĩ nếu cô đánh mất Lâm Tiêu vài tháng trước, cô có lẽ sẽ quên anh rất nhanh, nhưng bây giờ e là rất khó để quên được.

Tuy nhiên, dù khó đến đâu, cô không muốn tiếp tục chiếm giữ Lâm Tiêu nữa, cô không muốn Lâm Thanh Ca vào giây phút cuối cùng của cuộc đời vân không được ba mình hết lòng yêu thương.

Tất nhiên, cô hy vọng Lâm Thanh Ca sẽ bình phục hơn và gia đình ba người họ sẽ mãi mãi hạnh phúc.

Tô Thu Quỳnh đã làm thủ tục xuất viện trước, quay trở lại căn hộ nhỏ của cô ấy và Lâm Tiêu.

Ở đây đâu đâu cũng có những kỷ niệm đẹp giữa cô và Lâm Tiêu, chỉ đáng tiếc có những ký ức tốt đẹp, một khi mất đi sẽ không bao giờ quay trở lại.

Tô Thu Quỳnh gọi điện cho Nhan Nhã Tịnh và Lê Mặc, nhờ họ đến giúp cô ấy thu dọn đồ đạc, ngay trong đêm, cô ấy tìm công ty chuyển nhà, dọn đồ suốt đêm, dọn ra khỏi nơi mà cô từng gọi là nhà.

Nhìn thấy Tô Thu Quỳnh như vậy, cả Nhan Nhã Tịnh và Lê Mặc đều cảm thấy rất buồn, nhưng họ không nói nhiều, bởi vì họ biết rằng khi Tô Thu Quỳnh đau khổ, cần họ ở bên hơn là những lời an ủi.

Lâm Tiêu sẽ vì những người khác mà lừa dối Tô Thu Quỳnh và rời xa cô ấy, nhưng suốt cả đời này họ sẽ không bao giờ bỏ mặc cô ấy.

Sau khi dọn đồ đi, Tô Thu Quỳnh gửi cho Lâm Tiêu một tin nhắn.

Tin nhắn cô ấy gửi rất ngắn, vỏn vẹn chỉ có bốn chữ, Lâm Tiêu, tạm biệt.

Cô ấy biết Lâm Tiêu sẽ hiểu ý của mình, cô nói lời tạm biệt với anh mới là lời tác thành tốt nhất cho gia đình ba người của họ.

Lúc này, Lâm Tiêu đang nhận được báo cáo giám định ADN từ người anh em tốt của mình.

Anh thật sự cảm thấy ông bạn này thật kì quái, có kết quả thì trực tiếp nói với anh là được rồi, nửa đêm nửa hôm còn bắt anh qua đây một chuyến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play