Chương 1480

Tôn Oánh Oánh ngượng ngùng nhìn anh một cái, phong tình vạn chủng ôm lấy cổ anh: “Cậu Cao, nếu như anh muốn thì đóng cửa lại trước đi! Bị người khác nhìn thấy thì xấu hổ lắm! “

Cao Bắc Vinh một mặt chết lặng, muốn?

Anh muốn gì chứ?

Anh muốn đánh cho cái đồ đàn bà ác độc này hoài nghỉ nhân sinh!

Nhìn thấy tay Tôn Oánh Oánh khoác lên cổ mình, Cao Bắc Vinh lập tức nổi da gà khắp người, nhất là khi mặt đối mặt với cô ta, anh lại càng buồn nôn nghiêm trọng.

“Cậu Cao, ngẩn ra đó làm gì nữa! Mau đóng cửa đi! ” Tôn Oánh Oánh thúc giục.

Cao Bắc Vinh không thể nhịn nổi nỗi, anh hất mạnh cô ngã trên mặt đất: “Tôn Oánh Oánh cô bị điên à! Ai them đụng vào cô chứ! Nói! Là ai sai khiến cô đốt phòng làm việc của chị dâu tôi?! “

Tôn Oánh Oánh làm sao cũng không ngờ đến Cao Bắc Vinh đến đây là vì chuyện này, cô không khỏi có chút hoảng sợ.

Cô rõ ràng đã làm rất kín, hơn nữa người đứng sau cô cũng nói hành động của cô hoàn hoàn đến không thể tìm ra dấu vết gì, Cao Bắc Vinh sao có thể biết được chứ?

Trong lòng Tôn Oánh Oánh có quỷ nhưng cô ta vấn cô gượng cười nói: “Cậu Cao, em không biết anh đang nói gì cả. Em đây là con gái nhà lành, sao có thể làm ra loại chuyện giết người phóng hỏa được chứ! “

“Tôn Oánh Oánh, cô không cần giả vờ nữa, chính là do cô phòng hỏa! ” Nhan Nhã Tịnh vứt một cái ipad đến trước mặt cô ta: “Camera quanh phòng làm việc đúng là đều đã bị làm hỏng rồi, nhưng con đường dưới lầu phòng làm việc có một cái camera ẩn không bị hỏng, người phóng hỏa tối hôm qua chính là cô! “

Nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh, đặc biệt là khi nhìn thấy Nhạc Dũng, sắc mặt Tôn Oánh Oánh càng khó coi hơn.

Cả đời này cô cũng không thể nào quên được, Nhạc Dũng nhìn giống như nho nhã lịch sự nhưng thủ đoạn tra tấn người của anh ta có bao nhiêu tàn nhân.

Mà những tra tấn mà cô đã từng phải chịu đựng đều là do Nhan Nhã Tịnh ban cho!

“Nhan Nhã Tịnh, lời này của cô là có ý gì?

Lẽ nào tôi đi qua phòng làm việc thì là tôi phóng hỏa sao? Nhan Nhã Tịnh, đường không phải của nhà cô, tôi muốn đi đâu còn phải được cô cho phép sao? “

Trong tay Nhan Nhã Tịnh chỉ có đoạn video này, cảnh chứng minh cô ta vào phòng làm việc phóng hỏa không có quay được.

Đoạn video này chỉ quay được cảnh cô đi ngang qua con đường dưới phòng làm việc, thật sự không nói rõ được gì, chỉ cần cô có chết cũng không nhận tội, đoạn video kia không thể làm chứng cứ xác thực chứng minh cô là thủ phạm thực sự phóng hỏa phòng làm việc.

Nghĩ như vậy Tôn Oánh Oánh lập tức vững lòng hơn không ít, cô cũng không để ý được đến việc tiếp tục câu dân Cao Bắc Vinh nữa, cô nắm lấy tay nắm cửa: “Tôi phải đi ngủ rồi, mời các người về cho! “

Nhạc Dũng đẩy cửa căn hộ ra cũng Nhan Nhã Tịnh bước vào trong, đôi mắt ẩn đăng sau cặp kính phẳng kia không còn sự ôn hòa và nho nhã thường ngày nữa mà mang một loại sắc bén lạnh lùng.

Tâm mắt của anh lạnh lùng quét qua trên người Tôn Oánh Oánh như thể dưới cái nhìn của anh, tất cả sự bẩn thỉu và đen tối trên cơ thể con người đều không có nơi nào để trốn.

Đôi môi lạnh lùng mấp máy, trong giọng nói của Nhạc Dũng mang sự lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi: “Tôn Oánh Oánh, nếu như cô không muốn nói thật cũng không sao, tôi sẽ tự có trăm ngàn cách để cạy mồm cô ra! “

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play