CHƯƠNG 1430

Nhan An Bảo biết, daddy đây là đang dấu kỹ công với danh, cậu phối hợp gật gật đầu.

Đột nhiên, Nhan An Bảo vô cùng nghiêm túc mở miệng, “Bác hai, lúc bác hack người ta, có phát hiện ra đồng đội không?”

Không đợi Lưu Thiên Hàn nói chuyện, Nhan An Bảo lại nói tiếp, “Bác hai, cháu chính là vị đồng đội đó của bác.”

“Bác hai, lúc cháu hơn ba tuổi liền phát hiện, cháu có năng khiếu hơn người thường trên phương diện máy tính, hẳn là loại thiên tài máy tính mà người ta thường nói đó. Bác hai, năng khiếu của cháu, được di truyền từ bác.”

“Bác hai, chú cháu bình thường không thể nào giống nhau như vậy được. Bác hai, bác thật sự không tin bác là daddy cháu?”

“An Bảo, bác và ba cháu là song sinh cùng trứng, chúng ta giống nhau là rất bình thường.

Ngừng một chút, Lưu Thiên Hàn lại thêm một câu, “An Bảo, về sau đừng bao giờ nói loại lời nói bác là daddy cháu như vậy nữa, bác là Lưu Gia Thành, bác hai chau.”

“Được thôi..” Nhan An Bảo có chút không tình nguyện nói.

Quả thật, daddy vấn là không chịu tin rằng ông là daddy của cậu.

Có điều, nếu daddy không tin, cậu cũng sẽ không miễn cưỡng, suy cho cùng, trong nhận thức của daddy, ông là Lưu Gia Thành, cậu chỉ có thể đợi daddy khôi phục trí nhớ.

Chỉ là, cậu thật sự không muốn gọi daddy là bác hai nữa, cậu rất muốn gọi ông là daddy cơi Tròng mắt Nhan An Bảo bất động thanh sắc xoay chuyển, trong đôi mắt đen huyền đó đột nhiên sáng rỡ lên.

Cậu nhìn nhìn máy tính trong tay Lưu Thiên Hàn, lại nhìn nhìn gương mặt tuấn tú lạnh nhạt của Lưu Thiên Hàn, “Bác hai, bây giờ bác là bạn trai của mami cháu, tương lai là chồng của mami cháu, theo lý mà nói, cháu và An Mỹ nên gọi chồng của mami cháu là daddy nha, cháu với An Mỹ về sau gọi bác là bác hai hay là daddy?”

Lưu Thiên Hàn hiển nhiên không ngờ tới Nhan An Bảo sẽ hỏi anh vấn đề như thế này, anh không khỏi sững sờ một lát, sau khi phản ứng lại, anh không chút dao động nói, “Tuỳ đi.

Tuỳ đi?

Trên mặt Nhan An Bảo vấn là dáng vẻ núi băng nhỏ như cũ, nhưng trong lòng thì đã vui đến nở hoa.

Daddy nói tuỳ đi, cũng là nói, cậu bây giờ cũng có thể gọi ông là daddy rồi?

Dù nghĩ vậy, Nhan An Bảo vấn hỏi một câu, “Bác hai, cháu bây giờ có phải có thể gọi bác là daddy rồi không?”

“Ừ”” Lưu Thiên Hàn khép lại máy tính trên tay, nhàn nhạt đáp.

Nghe thấy lời anh nói, Nhan An Bảo thoắt cái vui mừng như điên, trên mặt không thể giữ được dáng vẻ núi băng nhỏ vui buồn không hiện nữa, cậu cười tới mi mắt cong cong, “Daddy!”

Lưu Thiên Hàn tuy đã đồng ý để Nhan An Bảo gọi anh là daddy, nhưng đột nhiên nghe thấy cậu gọi như vậy, trong lòng anh vẫn không nhịn được run một cái.

Lưu Thiên Hàn vô thức ấn lấy lồ ng ngực mình, anh không ngờ được một đứa nhóc gọi là daddy, trong lòng lại mềm mại như vậy.

Nhan An Mỹ đang đứng chỗ đầu cầu thang, nghe thấy Nhan An Bảo gọi Lưu Thiên Hàn là daddy, cô bé từ trên cầu thang lao xuống giống như một chú chim nhỏ vui vẻ.

“Daddy! Cháu cũng muốn gọi bác là daddy!

Dù sao về sau bác cũng là ông xã của mami bọn cháu mài Cháu muốn ngày ngày đều gọi bác là daddy!”

Ông xã của Nhan Nhã Tịnh…

Lời này của Nhan An Bảo sâu sắc được lòng Lưu Thiên Hàn, xưng hô này thật không tệ, anh rất thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play