CHƯƠNG 1399

Cô bé cười híp mí rúc vào bên cánh tay anh, “Bác hai, ngày xửa ngày xưa có một cô gái nhỏ tên là cô bé quàng khăn đỏ… bác mau chút kể cho cháu đi mà.”

“Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái nhỏ tên là cô bé quàng khăn đỏ…”

Khoé môi Lưu Thiên Hàn co rút một cái, tiếp tục không biểu cảm mà kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ, “Có một ngày, cô bé đi đến nhà bà ngoại, trong khu rừng rậm, cô bé gặp phải một con sói xám bự.”

“Sói xám bự ăn mất bà ngoại của cô bé quàng khăn đỏ, rồi ăn luôn cô bé quàng khăn đỏ…”

Lưu Thiên Hàn đang muốn tiếp tục kể, Nhan An Mỹ đột nhiên đầy mặt đau khổ nói, “Bác hai, tại sao chuyện cô bé quàng khăn đỏ mà bác và mami kể lại không giống nhau? Mami không kể không phải như vậy.”

“Hả? Vậy mami cháu kể như thế nào?”

Đến lượt bản thân trổ tài rồi, Nhan An Mỹ hứng khó tả, cô bé khoa tay múa chân bắt đầu kể chuyện cho Lưu Thiên Hàn.

“Mami nói, cô bé quàng khăn đỏ gặp phải sói xám bự trong rừng rậm, sói xám bự lớn lên đặc biệt đặc biệt đẹp trai, cô bé quàng khăn đỏ bèn lừa sói xám bự về nhà, từ đó về sau trở thành cô gái nhỏ bán sói xám bự.”

Nhan An Mỹ kể xong, càng trở nên hưng phấn hơn, “Bác hai, cô bé quàng khăn đỏ có phải rất rất siêu không? Cô bé không chỉ lừa được sói xám bự về nhà, còn có thể bán sói xám bự đấy! Cô bé thật siêu quá đi mất!”

Khoé môi Lưu Thiên Hàn co rút càng tợn, cái người phụ nữ Nhan Nhã Tịnh này, dạy dỗ trẻ con như vậy sao?

Cô còn thật đúng là dốc hết toàn lực đi đầu độc đoá hoa của tổ quốc mà!

“Nhưng mà bác hai, nếu cháu là cô bé quàng khăn đỏ, cháu sẽ không đem sói xám bự đi bán đâu!” Nhan An Mỹ đột nhiên đầy vẻ nghiêm túc mà nói với Lưu Thiên Hàn.

“Ồ? Vậy cháu sẽ làm gì?” Lưu Thiên Hàn lúc này hoàn toàn là dáng vẻ một người cha tốt kiên nhẫn, giọng êm như ru hỏi Nhan An Mỹ.

“Cháu sẽ để sói xám bự làm bạn trai của cháu! Cháu thích nhất bạn trai đẹp trai! Sói xám bự đẹp trai như vậy, không để nó làm bạn trai thì uổng biết bao!”

Nghe lời nói của Nhan An Mỹ, Lưu Thiên Hàn thật muốn túm Nhan Nhã Tịnh Lại, tẩn cô một trận ra hồn.

Lưu Thiên Hàn hoàn toàn không ý thức được, dáng vẻ của anh lúc này, vô cùng giống dáng vẻ của một người cha già sợ con gái cưng nhà mình bị thiếu niên sói lừa đi.

Anh lời lẽ rất thấm thía nói với Nhan An Mỹ, “An Mỹ, trước mười tám tuổi cháu không được yêu đương! Không đúng, là trước hai mươi tuổi! Đàn ông bây giờ không có một kẻ nào ra hồn, cẩn thận mắc mưu bị lừa!”

Nhan An Bảo yếu ớt kéo kéo khoé môi, “Bác hai, cháu với bác cũng là đàn ông, chúng ta có phải cũng là kẻ không ra hồn không?”

Lưu Thiên Hàn, “…” Sao thời gian gần đây anh cứ thích tự đào hố cho mình thế nhỉ!

Có điều, Lưu Thiên Hàn chính là có bản lĩnh mặt không đổi sắc, cho dù đã đào cho mình một cái hố bự như vậy, nhưng anh vẫn như cũ mặt không đỏ tim không đập nói với Nhan An Bảo, “Chúng ta và những người đàn ông ở bên ngoài đó không giống nhau, chúng ta sẽ không bắt nạt đàn bà con gái.”

“Nhưng mà, bác hai bác đã bắt nạt mami cháu rồi…” Nhớ tới dáng vẻ buồn rầu của Nhan Nhã Tịnh mấy ngày trước, Nhan An Bảo đau lòng đến nhíu mày thật chặt, “Bác hai, bác đã chọc mami cháu khóc.”

Nghe lời nói của Nhan An Bảo, Lưu Thiên Hàn đột nhiên không biết nên nói gì mới tốt.

Đích xác, việc anh làm mấy ngày trước có chút quá đáng, cô không buồn rầu mới lạ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play