CHƯƠNG 1326

Phí Nam Châu đưa tay ra, đầu ngón tay run rẩy vuốt v e khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Đào, làn da của cô ấy mịn màng như ngọc, trắng mịn như kem, chỉ là đã có chút lạnh lẽo, khiến lòng anh ta như bị dao cắt lạnh buốt.

Cuộc sống, đôi khi thật là nực cười.

Một số người, khi cô ấy đang sống, bạn thấy chẳng sao, nhưng khi cô ấy đi rồi, bạn cảm thấy trái tim ấm nóng còn đập thình thịch của mình đã bị móc ra khỏi lồ ng ngực, không bao giờ đập lại được nữa.

Phí Nam Châu đôi mắt đỏ hoe nhìn người phụ nữ bất động trong vòng tay , anh ta không còn cảm nhận được nhịp tim mình nữa.

Anh ta luôn từ chối thừa nhận mình thực sự đã bị Liễu Đào thu hút, nhưng cho dù có lừa mình dối người thế nào đi chăng nữa, thì giờ anh ta thực sự đã hiểu.

Anh ta thích Liễu Đào.

Không, là yêu.

Tính tình anh ta lạnh lùng, lãnh đạm, hiếm khi có tấm lòng nhân ái, khi thấy Liễu Đào đau khổ vì mất mẹ, anh ta sẽ đưa cho cô một miếng sô cô la, thật ra bắt đầu từ khi ấy anh ta đã vô tình cảm động rồi.

Chỉ là, tình yêu của anh ta với Cung Tư Mỹ đã trở thành thói quen, anh luôn ép mình cố gắng lấy lòng Cung Tư Mỹ, từ lâu đã quên mất thế nào gọi là rung động.

Về sau, bị gia đình ép cưới cô ấy, người ngang ngược bẩm sinh như anh ta, đối với cô ấy càng chán ghét.

“Liễu Đào, anh không ghét am nữa, anh sẽ không hung dữ với em, em mở mắt ra, có được không?”

Phí Nam Châu nhẹ nhàng vuốt v e lông mày của Liễu Đào, hy vọng khi đầu ngón tay lướt qua mi mắt, đôi mắt với cặp lông mày cong vút sẽ chợt mở ra cười với anh ta.

Nam Châu, tôi giả chết lừa anh đấy!

Tôi gạt để anh về nhà thôi mà!

Liễu Đào, anh hy vọng biết bao, em chỉ đang gạt anh …

Nhan Nhã Tịnh vốn tưởng rằng trong lòng Phí Nam Châu chỉ có Cung Tư Mỹ, cô chưa bao giờ nghĩ anh ta sẽ ôm Liễu Đào như thế này, giống như sợ bảo vật quý giá nhất trong tay sẽ bị cướp mất.

Nhan Nhã Tịnh đã từng yêu, nên cô dễ dàng nhìn ra Phí Nam Châu thực sự yêu Liễu Đào sâu sắc, chỉ là khi anh ta hiểu được trái tim của mình thì đã quá muộn.

Nhan Nhã Tịnh không khỏi tiếc nuối, nếu như, khi Liễu Đào còn sống, Phí Nam Châu trực tiếp bày tỏ tình cảm của mình với cô ấy, thì tốt biết bao!

Dòng suy nghĩ của Nhan Nhã Tịnh bị đứt đoạn khi nghe thấy tiếng gào đau lòng của Phí Nam Châu, “Làm sao cô ấy có thể chết được! Đang yên đang lành, cô ấy làm sao mà chết được!”

Phí Nam Châu chất vấn Nhan Nhã Tịnh và Lê Mặc, nhưng giống như đang nói với chính mình hơn, “Liễu Đào, tại sao em lại bỏ rơi anh? Em tự sát để trả thù anh đúng không! Liễu Đào, ai cho phép em làm tự tổn thương bản thân ”

Đã đến nước này rồi, Phí Nam Châu còn cho rằng Liễu Đào tự sát, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy anh ta thật đáng thương.

Cô cũng biết nếu Phí Nam Châu biết Liễu Đào chết vì bệnh, anh ta sẽ càng buồn hơn, nhưng cô không thương hại Phí Nam Châu, anh ta vì Cung Tư Mỹ mà làm tổn thương Liễu Đào thê thảm như vậy, cho dù có buồn đến mức nào, cũng là đáng đời anh ta.

Huống hồ, Phí Nam Châu với tư cách là chồng của Liễu Đào có quyền biết sự thật.

“Liễu Đào không tự sát.” Mặc kệ Phí Nam Châu cả người bắt đầu đơ ra, Nhan Nhã Tịnh nói tiếp: “Cô ấy chết vì ung thư tử c ung, giai đoạn cuối.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play