Chương 1246

Chiến Mục Hàng kích động ngắt lời Tô Thu Quỳnh, anh ta đỏ bừng mắt, hoảng sợ lo được lo mất: “Tô Thu Quỳnh, anh không tin em sẽ yêu Lâm Tam! Em đang cố ý giận anh! Đúng, em cố ý giận anh! Em giận anh tin nhầm An Tình, em giận anh tổn thương em hết lần này đến lần khác.”

“Nhưng Tô Thu Quỳnh à, bây giờ anh đã biết sự thật rồi, anh cũng sẵn sàng hối cải, vì em, chuyện gì anh cũng sẽ làm. Tô Thu Quỳnh, em có thể đừng cố ý giận anh nữa không?”

“Cố ý giận anh?” Tô Thu Quỳnh cười khẩy khinh thường: “Chiến Mục Hàng, anh nghĩ nhiều rồi, tôi thực sự không nhàm chán như vậy đâu!”

“Chiến Mục Hàng, tôi nói không yêu anh thì là thực sự không yêu anh nữa. Tình yêu tôi từng dành cho anh đã sớm bị mài mòn hết trong những lần hiểu lầm rồi.”

“Không, anh không tin!” Chiến Mục Hàng kích động gào to: “Tô Thu Quỳnh, anh không tin em không còn yêu anh nữa!”

“Trái tim của một người rất nhỏ, một đời chỉ có thể yêu được một người thôi! Tô Thu Quỳnh, cả đời của Chiến Mục Hàng anh chỉ yêu Tô Thu Quỳnh em thôi! Anh không tin ngoài anh ra, đời này em còn có thể yêu người khác!”

“Tô Thu Quỳnh, đừng lừa mình dối người nữa! Em yêu anh mà, em chỉ đáng trách anh từng tổn thương em thôi! Đừng lừa dối trái tim mình nữa, về bên anh đi, có được không?”

“Tô Thu Quỳnh, anh thừa nhận, anh quá cố chấp, quá độc đoán, hay tự cho mình là đúng, anh không hiểu yêu là gì, anh càng không biết cách yêu. Anh giống như một kẻ ngu đần trong tình yêu, vì anh quá ngu si cho nên tổn thương em biết bao lần. Nhưng Tô Thu Quỳnh à, con người rồi sẽ trưởng thành, em phải cho anh một cơ hội để học chứ.”

“Anh sẽ cố gắng học cách yêu một người, Tô Thu Quỳnh, anh sẽ rất yêu rất yêu em, anh sẽ đối xử thật tốt thật tốt với em, cho anh thêm một cơ hội, có được không?”

Như sợ Tô Thu Quỳnh sẽ từ chối anh ta, không đợi cô trả lời, Chiến Mục Hàng đã nôn nóng đẩy cái bánh đã bị hỏng trong tay tới trước mặt Tô Thu Quỳnh.

“Tô Thu Quỳnh, trước đây anh cũng không biết nấu cơm, nhưng vì em mà anh có thể học xuống bếp như thế nào. Trước đây anh không biết làm bánh, nhưng bây giờ anh cũng thành công rồi.”

“Tuy rằng anh bất cẩn làm rơi bánh, nhưng anh thực sự biết làm mà. Tô Thu Quỳnh, anh biết làm bánh rồi, đây là chiếc bánh sinh nhật anh tự tay làm cho em.”

“Tô Thu Quỳnh, anh sẵn sàng học thật, vì em, anh sẵn sàng học mọi thứ, đừng vội vàng từ chối anh, có được không?”

Nhìn bánh kem Chiến Mục Hàng đẩy vào lòng cô, Tô Thu Quỳnh không khỏi sững sờ. Cô không ngờ Chiến Mục Hàng thực sự sẽ tự tay làm một chiếc bánh cho cô.

Mục Hàng, thật hy vọng anh có thể tự tay làm một chiếc bánh sinh nhật cho em.

Như vậy, chắc chắn em sẽ hạnh phúc chết mất.

Những lời nói kia như đang vang lên bên tai, cô cố gắng không nhớ lại nữa. Cô cũng tưởng rằng Chiến Mục Hàng chưa bao giờ nhớ, nhưng không ngờ rằng Chiến Mục Hàng lại nhớ lời cô nói.

Dù sao cũng từng yêu sâu đậm như vậy, nói là không xúc động một chút nào thì chắc chắn là giả.

Nhưng cái gọi là xúc động này không đáng nhắc tới so với những đau khổ mà anh ta đã gây ra cho cô.

Giữa bọn họ không chỉ cách núi biển nghìn trùng, còn thêm cả mấy mạng người. Tình yêu có sâu sắc hơn đi nữa, cũng đã bị mài mòn từ lâu rồi.

Tô Thu Quỳnh không đáp lại ngay, cô cúi đầu xuống, hơi thất thần nhìn bánh trong lòng, để nhìn trông bắt mắt nên bên trên bánh còn được che bởi một lớp kính đặc biệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play