Chương 1194

Cao Bắc Vinh cái người này ý mà, chính là kiểu chết vì sĩ diện điển hình, cho dù bản thân không hiểu, cũng phải giả vờ hiểu.

Anh ta cố làm ra vẻ cao thâm khó lường nhìn Lưu Thiên Hàn một cái, “Hẳn là … chắc là thích đi, phụ nữ đều thích người đàn ông biết quan tâm săn sóc chút.”

Nghe thấy lời này của Cao Bắc Vinh, gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn thoáng chốc đen như đáy nồi.

Tấm thân nhỏ bé của Cao Bắc Vinh rùng mình đánh thót, khí áp xung quanh sao lại càng hạ thấp thế này a? Anh ta trả lời trung thực thành khẩn như vậy, hình như không có nói sai gì mà ta?

“Nhan Nhã Tịnh, nghe nói em đang khởi nghiệp?” Thẩm Quyện lại gắp cho Nhan Nhã Tịnh một miếng Sashimi, “Tôi từng xem qua tác phẩm của em hồi đại học, rất không tệ, tôi tin là em nhất định sẽ thành công.”

“Thực ra, tôi không định làm nhà thiết kế thời trang nữa, tôi làm bác sĩ nhiều năm như vậy, quen rồi, nhưng bạn tôi rất có năng khiếu thiết kế, Nhân Gian của chúng tôi, nhất định sẽ toả sáng lấp lánh.”

“Được, vậy tôi xin chúc cho Nhân Gian của các em sớm ngày toả sáng lấp lánh!”

Thẩm Quyện cầm lên đồ uống trước mặt, cạn ly với Nhan Nhã Tịnh, đối mặt với lời chúc phúc của Thẩm Quyện, Nhan Nhã Tịnh đương nhiên sẽ không kiêu kỳ từ chối, cô cụng ly với anh ta một cái, đoạn một hơi uống hết đồ uống trong ly, “Cậu Thẩm, mượn lời tốt lành của anh, Nhân Gian của chúng tôi nhất định sẽ phát triển rất tốt!”

Thẩm Quyện ôn hoà cười nhẹ, giờ đây anh ta chưa nhìn thấy sự toả sáng lấp lánh của Nhân Gian vừa mới khởi đầu, nhưng nụ cười của người con gái trước mặt, thật sự đang toả sáng lấp lánh, chói loá cả mắt anh ta, làm rối loạn trái tim trước giờ chưa từng dậy sóng của anh ta.

Lưu Thiên Hàn vốn định đợi cho Nhan Nhã Tịnh phát hiện ra anh trước, chủ động nhận sai, giờ đây thấy cô và Thẩm Quyện vừa nói vừa cười, lại còn quen thuộc mà cạn ly, anh không thể nhịn được nữa, anh nhấc chân, trực tiếp đi vào phòng bao mà Nhan Nhã Tịnh và Thẩm Quyện đang ngồi.

Nhan Nhã Tịnh vừa rồi mới cùng Thẩm Quyện nói về lý tưởng, nói về tương lai, còn nói đến thật thoải mái, cô đúng thật là không có chú ý tới Lưu Thiên Hàn đứng ở một bên.

Cho đến khi một cái bóng đen áp tới, cô mới chú ý thấy có điều khác thường.

Nhan Nhã Tịnh nâng mắt, vừa vặn đối diện với một đôi mắt sáng tối khó lường, tầm mắt của cô chậm rãi chuyển động, thu hết vào đáy mắt gương mặt tuấn tú đen như muốn nhỏ mực của Lưu Thiên Hàn.

Mùi dấm nồng đậm quá!

Nhan Nhã Tịnh thật đúng cạn lời, sao mỗi lần cô làm chút chuyện xấu, đều bị Anh Lưu tóm gọn chứ!

“Anh … anh Hai, anh đến lúc nào vậy?” Nhan Nhã Tịnh yếu ớt hỏi Lưu Thiên Hàn.

Gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn vẫn đen trầm như cũ, anh tức tới mức nói cũng không muốn nói với Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Nhã Tịnh nhìn dáng vẻ này của Lưu Thiên Hàn, liền biết anh chắc chắn đã đến được một lúc rồi.

Trong lòng cô thầm kêu không tốt, bình dấm chua vốn dĩ đã thích ghen tuông, anh bây giờ chắc chắn là hiểu lầm rồi, cô có một loại dự cảm rất mãnh liệt, tối nay hẳn phải thiên hạ đại loạn mất!

Lưu Thiên Hàn không nói một lời đứng chây ra đó, như thể người khác nợ anh mấy tỉ vậy đó, Thẩm Quyện cũng có chút lúng túng.

Có điều, Thẩm Quyện dù gì cũng là người làm ăn, anh ta rất nhanh phản ứng lại, anh ta lịch sự mà nhã nhặn vươn tay ra với Lưu Thiên Hàn, “Cậu hai Lưu, hân hạnh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play