Chương 1188

An Tình muốn nói, Minh Quân và Tô Thu Quỳnh đều không được chết tử tế, cô ta dù có hoá làm ma cũng không buông tha cho Tô Thu Quỳnh! Cô ta còn muốn nói, cô ta muốn bằm Tô Thu Quỳnh trăm nhát ngàn nhát.

Chỉ có điều, những lời phía sau của cô ta còn chưa kịp nói ra, lưỡi dao sắc bén đã hung ác chém xuống ngón út trên bàn tay phải của cô ta.

Đau …

Mười ngón tay liền tim, An Tình đau đến mức gương mặt không thể trở về được dáng vẻ ôn hoà lương thiện như cô ta vẫn từng quen nguỵ trang nữa, biểu cảm của cô ta, vặn vẹo chưa từng có từ trước đến giờ, cô ta gào lên đến cào tim xé phổi, nhưng sự đau đớn đó vẫn như cũ chỉ có hơn chứ không có giảm.

“Ồ, An Tình, quên nói cho cô biết một chuyện.”

Minh Quân thổi thổi lưỡi dao sắc bén, một giọt máu đỏ tươi từ trên đầu lưỡi dao rớt xuống, anh ta nhìn An Tình đau khổ vặn vẹo, anh ta nhìn An Tình muốn sống không được muốn chết không xong, gương mặt anh tuấn văn nhã đó bình tĩnh đến đáng sợ, tìm không thấy một chút xíu thương xót nào.

An Tình thật ra rất muốn biết Minh Quân nói lời này là có ý gì, nhưng trên người cô ta quá đau, môi cô ta không ngừng run rẩy, cô ta nói không ra lời.

“An Tình, vừa rồi tôi hỏi cô, muốn cắt ngón út của bàn tay nào trước, không phải là câu hỏi lựa chọn đâu, đương nhiên, tôi muốn cắt, không chỉ có ngón tay út của cô.”

Thấy An Tình bị doạ đến té đái, ý cười nơi khoé môi Minh Quân càng thêm dịu dàng, chỉ có điều, trong sự dịu dàng này mang theo sự ma mị khiến người lạnh thấu tim gan.

“An Tình, tôi sẽ … cắt đi từng ngón từng ngón trên bàn tay cô.”

“Tôi từng nói qua, những gì cô đã làm trên người cô Tô, tôi sẽ đòi lại gấp trăm gấp ngàn lần! Ồ, đừng lo là ngón tay của cô không đủ dùng, ngón tay không đủ dùng, tôi còn có thể cắt ngón chân của cô!”

“Minh Quân, anh cái đồ biến thái này! Anh là kẻ điên!”

An Tình cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, giọng cô ta run rẩy đến đáng sợ, nhưng cô ta vẫn cắn răng chửi mắng như cũ, “Minh Quân, anh cho rằng, anh hại tôi như vậy, Tô Thu Quỳnh sẽ nhìn tới anh hay sao? Tôi nói cho anh biết, cô ta vĩnh viễn sẽ không nhìn tới anh! Cô ta không nhìn tới anh, cũng không nhìn tới anh Mục Hàng! Cái con hàng đê tiện Tô Thu Quỳnh đó, cô ta sớm đã bị Lâm Tiêu chơi nát rồi!”

“Minh Quân, anh với anh Mục Hàng đều mù mắt cả rồi, các người mù mắt rồi mới nhìn trúng Tô Thu Quỳnh cái đồ hàng nát …”

“Bốp!”

Con dao sắc bén hung ác nện lên mặt An Tình, giọng nói của An Tình đột nhiên ngưng bặt, cô ta cố gắng hít thở mấy ngụm, trên tay cô ta dính đầy máu tươi, cô ta đang muốn giận giữ gào lên, lại la hét, con dao sắc bén bị Minh Quân nắm trong các ngón tay, hung ác đâm xuống đầu ngón tay của cô ta.

Nghĩ tới cơn đau thấu tim hồi nãy, cơ thể An Tình run như cầy sấy, cô ta không dám lại há miệng lớn tiếng mắng chửi nữa, cô ta không ngừng lắc đầu với Minh Quân, cô ta không ngừng xin tha.

Nhưng con dao sắc bẹn đó, vẫn không chút khách sáo mà hung ác đâm xuống tay cô ta …

Một đêm đó, trong đoạn thời gian đó, dân cư trong khu nhà mà An Tình ở đều đã đi vào giấc ngủ.

Trong lúc mơ mơ màng màng, không ít người đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Tiếng kêu đó, nghe lên thảm thiết không chịu nổi, dường như đang phải đựng chịu loại khổ hình cực đoan nào đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play