Chương 1183

Cô ta ngẩng mặt nhìn Chiến Mục Hàng, đầy mặt bất lực và đáng thương, “Anh Mục Hàng, anh không thể đối xử với em tàn nhẫn như vậy! Em yêu anh như vậy, em yêu anh hơn so với bất kì ai, anh không thể đối xử với em tàn nhẫn như vậy! Anh Mục Hàng, em cầu xin anh, anh đừng đối xử tàn nhẫn với em như vậy có được không?”

Dường như không hề nghe thấy lời khẩn cầu đau khổ của An Tình, Chiến Mục Hàng tự nói với chính mình, “An Tình, Tô Thu Quỳnh ngồi tù năm năm, mỗi ngày trong năm năm ngồi tù đó, cô ấy đều bị người ngược đãi.”

Giọng nói của Chiến Mục Hàng rất nhẹ, còn mang theo nét dịu dàng ma mị, giống tình nhân đang thì thầm, nghe khiến An Tình rợn cả tóc gáy, cô ta mơ hồ ý thức được điều gì đó, cô ta không dám nghĩ sâu thêm, nếu nghĩ thêm nữa, không cần đến Chiến Mục Hàng hại chết cô ta, cô ta cũng đã tự doạ chết chính mình.

“Anh Mục Hàng, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi, anh coi như nể phần tình cảm trước kia của chúng ta, tha cho em có được không?”

“An Tình, Tô Thu Quỳnh còn mất đi hai đứa con.”

“Tô Thu Quỳnh sau khi ra tù, nhiều lần bị thương, đều là nhờ cô ban cho.”

“Những gì cô đã làm trên người Tô Thu Quỳnh, tôi muốn, gấp ngàn gấp vạn đòi lại cho cô ấy, cô nói, tôi nên đối xử với cô thế nào mới tốt đây?”

“Không!” An Tình ôm lấy tấm chăn trên người, không ngừng co rụt về phía sau, cô ta cảm thấy, lúc này đứng trước mặt cô ta, đã không còn là một người sống sờ sờ nữa, mà là một con ma quỷ ngắt đầu ngắt đuôi, đây là một con ma quỷ, một giây sau, sẽ triệt để đẩy cô ta vào vạn kiếp bất phục, cô ta không bao giờ còn có thể lật người được nữa!

“Anh Mục Hàng, anh không thể đối xử với em như vậy! Anh đây là coi mạng người như cỏ rác! Anh không thể coi mạng người như cỏ rác!”

“An Tình, đối phó với cô, là coi mạng người như cỏ rác, vậy cái chết của con tôi, lại là ai đã coi mạng người như cỏ rác! An Tình, đứa con đầu tiên của tôi, nó đã thành hình rồi, nó đã là một sinh mạng sống sờ sờ, cho dù qua thêm mấy ngày, Tô Thu Quỳnh sinh non, nó cũng có thể sống được. Nhưng mà cô thì sao? Cô cho người, sống sờ sờ giết chết con tôi, kẹp vỡ!”

“An Tình, cô tội đáng muôn chết!”

“Em không có! Anh Mục Hàng, em thật sự không có mà! Em không biết những người đó sao lại muốn hại em như vậy, em thật sự vô tội mà!”

An Tình khóc đến nước mắt nước mũi ròng ròng, “Em cũng từng có con, em biết nỗi đau mất con, sao em có thể nhẫn tâm đem nỗi đau đó áp đặt lên người người khác chứ?”

Những lời này của An Tình, Chiến Mục Hàng đều nghe không lọt, anh ta chỉ cảm thấy châm biếm, châm biếm từ tận đáy lòng, anh ta bước tới trước một bước, anh ta vốn dĩ muốn bóp cổ An Tình, nhưng mà, anh ta cảm thấy bẩn, cho nên, anh ta lại thu tay về.

“An Tình, lúc Tô Thu Quỳnh bị làm thủ thuật hút thai, cô còn đặc biệt căn dặn, không để người ta tiêm thuốc tê cho cô ấy, cô nói xem, Tô Thu Quỳnh lúc đó, đau đớn bao nhiêu?”

“Ồ, cô còn cho người chặt đứt ngón tay út của Tô Thu Quỳnh, cô nói xem, mười ngón tay liền tim, Tô Thu Quỳnh đau đớn bao nhiêu?!”

“An Tình, bao nhiêu người như vậy tay đấm chân đá với Tô Thu Quỳnh, ồ, các người cũng thật đủ thần thông quảng đại, còn đưa cả đàn ông vào, để bọn họ cưỡng bách Tô Thu Quỳnh, ép cho Tô Thu Quỳnh phải cắn lưỡi tự sát. Cô nói, lúc đó, Tô Thu Quỳnh đau đớn bao nhiêu?!”

“Anh Mục Hàng, em không có, em không có…”

An Tình nước mắt như mưa, hy vọng giành được chút thương tiếc của Chiến Mục Hàng, nhưng Chiến Mục Hàng đối với cô ta, không có thương tiếc, chỉ có sự chán ghét đến thâm căn cố đế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play