Chương 1176

“Tô Thu Quỳnh, trước giờ anh chưa bao giờ muốn mạng sống của em. Tô Thu Quỳnh, anh thích em, anh làm sao lại thích em đến như vậy chứ! Dù cho rằng em khiến mẹ anh bị thương nặng, anh cũng không nỡ thật sự ra tay với em!”

“Tô Thu Quỳnh, anh biết, em trách anh không tin em, trách anh hết lần này đến lần khác nghi ngờ em, nhưng hôm đó người bị thương là mẹ anh, là mẹ của anh a! Anh không cách nào duy trì được lý trí như lúc thường, anh hận em, anh hận mẹ anh vì anh mà đi tìm em, đi ép dạ cầu toàn, thế mà em lại làm bà ấy bị thương!”

“Anh càng hận là em không còn yêu anh nữa!”

“Tô Thu Quỳnh, anh sai rồi, anh tình nguyện móc trái tim ra cho em, em đừng ghét anh nữa, có được không?”

“Chiến Mục Hàng, quá muộn rồi!”

Tô Thu Quỳnh cưỡng ép bản thân khôi phục dáng vẻ tâm lạnh như sắt, cô nhìn Chiến Mục Hàng, như cười như không, “Chiến Mục Hàng, quá muộn rồi! Lúc tôi cố gắng để yêu anh, anh không trân trọng, lúc lòng tôi với anh đã chết, anh lại muốn ủ ấm trái tim tôi, chẳng còn ý nghĩa gì nữa!”

“Có những thứ, đã lạnh chính là lạnh rồi, không thể ủ ấm lại nữa! Chiến Mục Hàng, đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, tôi bây giờ, chỉ muốn yên ổn sống nốt quãng đời còn lại thôi.”

Trong quãng đời còn lại, sẽ không có anh nữa, Chiến Mục Hàng!

Câu nói phía sau, Tô Thu Quỳnh không nói ra miệng, ánh mắt của cô từ từ thu lại từ trên người Chiến Mục Hàng, bình tĩnh không gợn sóng, khoé môi cong lên, hoàn mỹ không một khe hở, lại xa cách như ở tận chân trời.

Qúa muộn rồi….

Chiến Mục Hàng lẩm bẩm câu nói này hết lần này đến lần khác, tận đến khi Tô Thu Quỳnh đã rời khỏi căn phòng, anh ta cũng vẫn như cũ chưa hồi phục tinh thần.

Màn đêm, càng lúc càng đậm đặc, thời gian trôi qua chậm rãi như đã qua cả một thế kỉ, anh ta đột nhiên ngẩng mặt lên.

Đôi tròng mắt anh ta đỏ rực, như con thú bị dồn đến đường cùng, anh ta như phát rồ nói, “Không muộn!”

“Tô Thu Quỳnh, không muộn. Em lùi một bước, anh bước tới mười bước! Không cần biết em đi bao xa, anh đều phải đuổi theo mang em về! Tô Thu Quỳnh, chỉ cần Chiến Mục Hàng anh yêu em, hết thảy đều không muộn! Anh sẽ không buông tay, anh mãi mãi sẽ không buông tay!”

“Đại ca….”

Minh Quân thấy thân thể Chiến Mục Hàng lảo đảo loạng choạng, lung lay sắp ngã, anh ta vươn tay, vô thức muốn đỡ lấy Chiến Mục Hàng.

Chiến Mục Hàng lại mạnh mẽ hất tay Minh Quân ra, thân thể anh ta, từ từ đứng lên thẳng tắp, thân hình thon dài của anh ta đứng thẳng dưới ánh đèn, giống như cây tùng dẻo dai không gió mưa nào có thể bẻ gãy, đột nhiên, anh ta cất bước, đi ra khỏi căn phòng.

Lần này, Chiến Mục Hàng rời khỏi biệt thự, không phải vì đi tìm Tô Thu Quỳnh, mà là vì đi tìm An Tình tính sổ.

An Tình từng cứu mạng anh ta, nhưng An Tình hết lần này tới lần khác gây tổn thương cho Tô Thu Quỳnh thật quá trắng trợn không kiêng nể gì rồi.

Nếu không phải là Lâm Tiêu đỡ giúp cho Tô Thu Quỳnh một phát súng đó, có lẽ, Tô Thu Quỳnh đã chết trong tay anh ta rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play