Người trong ảnh là Lệ Bảo Khiết, mẹ của Nhan Nhã Tịnh.
Lệ Bảo Khiết nằm trong vũng máu, trên người đầy vết thương, vị trí trái tim còn đang cắm một con dao nhỏ lóe ánh sáng lạnh.
Thấy tấm ảnh này, Nhan Nhã Tịnh gần như có thể tưởng tượng được mẹ mình bị người ta sát hại tàn nhẫn đến thế nào.
Hết dao này đến dao khác, khiến máu của bà chảy loang lổ không ngừng.
Nhan Nhã Tịnh dùng sức bịt miệng không cho tiếng khóc phát ra, nhưng nước mắt lại rơi không dừng được.
Lúc Lệ Bảo Khiết qua đời, Nhan Nhã Tịnh đang học đại học.

Tuy rằng cô học đại học ngay tại Vân Hải thôi nhưng vì thịnh hành việc trọ lại trường nên bình thường cô đều ở lại ký túc xá, chỉ có ngày nghỉ và ngày lễ mới về nhà họ Nhan.
Mẹ cô mất thật sự bất ngờ, nhưng vì sức khỏe mẹ vẫn luôn không tốt, cảm giác như ưu tư thành tật vậy.

Thế nên khi ấy nghe Nhan Thành Lâm nói Lệ Bảo Khiết qua đời vì bệnh nặng, Nhan Nhã Tịnh không hoài nghi chút nào.
Khi Nhan Nhã Tịnh chạy về đến nhà, thi thể của Lệ Bảo Khiết cũng đã bị hoả táng, cô thậm chí không thể gặp Lệ Bảo Khiết một lần cuối cùng.

Cô nuối tiếc, khó chịu, cũng oán hận Nhan Thành Lâm không cho cô nhìn mặt mẹ lần cuối, nhưng cô không sao tưởng được mẹ lại chết thảm như thế.
Nhan Nhã Tịnh bụm mặt, cúi đầu nức nở, mẹ không mất vì bệnh, mẹ bị người ta tàn nhẫn giết chết!
Tính tình mẹ cô ôn hòa khoan dung, dù là Thanh Thiên Bội kênh kiệu lên mặt, dù là Nhan Thành Lâm hết lần này đến lần khác phản bội, còn lấy sạch tiền của bà đi thì bà cũng chưa từng tranh cãi ầm ĩ với bọn họ bao giờ.

Mẹ tốt như thế, rốt cuộc là ai nhẫn tâm xuống tay ác độc với bà?

“Mẹ ơi...”
Nhan Nhã Tịnh ôm chặt di động trong tay: “Mẹ ơi, mẹ nói cho con biết đi, là ai hại chết mẹ? Con sẽ báo thù cho mẹ.

Con nhất định phải báo thù cho mẹ!”
Nhan Nhã Tịnh gạt phăng nước mắt, lấy bạo chế bạo không phải biện pháp hay, nhưng cô cũng không thể trơ mắt nhìn mẹ chết thảm được.

Cô nhất định phải nghĩ cách tìm ra hung thủ giết chết mẹ, khiến người đó phải trả giá đắt!
“Mẹ! Rốt cuộc là ai? Là ai ác độc với mẹ như vậy? Rốt cuộc là ai?”
Tay chân Nhan Nhã Tịnh luống cuống tìm ra dãy số gửi ảnh này cho mình, gọi cho đối phương, nhưng đầu dây bên kia chỉ vang lên giọng nữ tổng đài máy móc.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không có thực…”
Lúc này Nhan Nhã Tịnh không rảnh nghĩ xem người gửi ảnh cho mình là ai, có mục đích gì nữa.

Cô chỉ muốn tìm ra hung thủ sát hại mẹ tàn nhẫn như thế!
Đúng rồi, Nhan Thành Lâm!
Ông ta nhất định biết gì đó!
Nghĩ đến đây, Nhan Nhã Tịnh vội vàng gọi cho Nhan Thành Lâm.
Rõ ràng Nhan Thành Lâm đã ngủ trong vòng tay ngọt ngào của Thanh Thiên Bội rồi, giọng ông ta mất kiên nhẫn rõ rệt: “Ai đấy? Nửa đêm nửa hôm mà gọi cái gì?”
“Nhan Thành Lâm, tôi là Nhan Nhã Tịnh.”
Nhan Nhã Tịnh đã không còn gọi Nhan Thành Lâm là ba nữa, giọng cô lạnh băng, gằn từng tiếng một: “Nhan Thành Lâm, mẹ tôi mất không phải vì bệnh, đúng không?”
“Nhã Tịnh?”
Nhan Thành Lâm sửng sốt thấy rõ, giọng nói ông ta tràn đầy bối rối: “Ba không biết nửa đêm thế này con nói bậy bạ cái gì thế? Mẹ con bị nhồi máu não dẫn tới đột quỵ, không phải lúc ấy ba nói với con rồi à?”
“Mẹ tôi không mất vì bệnh!”
Nhan Nhã Tịnh khẳng định với Nhan Thành Lâm: “Nhan Thành Lâm, mẹ tôi bị người ta giết chết! Bà ấy ngã vào vũng máu, chết thê thảm! Nhan Thành Lâm, ông nói tôi nghe, rốt cuộc là ai giết mẹ tôi?”
“Điên rồi! Nhã Tịnh, ba thấy con điên rồi đấy! Rõ ràng mẹ con chết vì bệnh.

Sao con lại nói là mẹ bị người giết chết chứ hả?”
Bởi vì quá mức bối rối, hơi thở của Nhan Thành Lâm nghe rất dồn dập, giọng nói cũng vô thức nặng vài phần: “Nhã Tịnh, con bé này, ba thấy con ngày càng kỳ cục rồi đấy.

Không coi người lớn ra gì, đã vậy còn cả ngày nghĩ ngợi lung tung, nhà họ Nhan mất hết mặt mũi với con rồi!”
“Mặt mũi?” Nhan Nhã Tịnh cười mỉa: “Nhan Thành Lâm, tôi không biết nhà họ Nhan các người còn có mặt mũi gì cơ đấy! Bồ nhí ép vợ chính ra đi, ngay cả con gái ruột cũng có thể bán được.

Gia đình như thế còn mặt mũi gì nữa? Nhan Thành Lâm, ông nói tôi biết, rốt cuộc mẹ tôi chết như thế nào? Có phải ông và Thanh Thiên Bội hại chết mẹ tôi không?”
“Nói nhăng nói cuội!” Nhan Thành Lâm thở hồng hộc quát: “Càng nói càng quá đáng! Loạn lắm rồi!”

Nói xong, Nhan Thành Lâm thẳng thừng cúp điện thoại.
Nhan Nhã Tịnh cũng không thể xác định có phải Nhan Thành Lâm và Thanh Thiên Bội hại chết mẹ mình không, nhưng cô hiểu rõ dù có gọi cho Nhan Thành Lâm thêm nữa cũng không hỏi ra hung thủ giết mẹ.
Cô nhất định phải đích thân tra ra chân tướng cái chết của mẹ!
Nhan Nhã Tịnh ra sức siết chặt di động trong tay: “Mẹ, con sẽ không để mẹ chết không nhắm mắt đâu, con nhất định sẽ lấy lại công bằng cho mẹ! Mẹ chảy nhiều máu như thế, có phải đau lắm phải không?”
“Sao có thể không đau được chứ? Nhiều máu như thế, sao có thể không đau được? Mẹ… chắc mẹ đau lắm...”
Nhan Nhã Tịnh lặp đi lặp lại lời thì thào: “Mẹ ơi, con xin lỗi, là con vô dụng, con không thể bảo vệ mẹ thật tốt.

Chẳng những không bảo vệ được cho mẹ mà còn không chăm sóc tốt cho Minh Tự.

Đến bây giờ Minh Tự vẫn hôn mê chưa tỉnh.

Mẹ, mẹ ở trên trời nhất định phải phù hộ Minh Tự mau chóng tỉnh lại, cũng phù hộ con sớm ngày điều tra rõ chân tướng!”
“Mẹ, nếu không thể điều tra rõ chân tướng, con sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho bản thân…”
Nhan Nhã Tịnh dùng sức ôm vòng lấy đầu gối, cuộn người sát mép giường.

Tuy bây giờ cô còn chưa thể xác định, nhưng kẻ tình nghi lớn nhất sát hại mẹ chính là Nhan Thành Lâm và Thanh Thiên Bội.
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy cơ thể mình lạnh đến ghê người.
Người khác đều được gia đình sưởi ấm, cho dù ở bên ngoài chịu tủi nhục đến đâu, chỉ cần về tới nhà là có thể dỡ bỏ mọi sự phòng bị và buồn đau, chỉ còn lại sự ấm áp như cơn gió xuân.

Nhưng ngôi nhà kia không phải chốn dung thân của cô.

Người cô gọi là ‘ba’ gần hai mươi năm kia hoàn toàn không xem cô như con gái ruột!
Người ta nói có mẹ kế thì sẽ có ba kế, lời này đúng là không sai chút nào.

Nhan Nhã Tịnh thật sự không muốn trở lại nhà họ Nhan nữa, nhưng cô luôn cảm thấy có thể điều tra ra chân tướng cái chết của mẹ ở nhà họ Nhan.

Cho dù cô chán ghét nơi đó thế nào, cô vẫn định dành chút thời gian quay về xem thử.
Ban đầu Nhan Nhã Tịnh định tan làm sẽ đi thẳng đến nhà họ Nhan, nhưng tối nay đoàn phim có cảnh quay so tài y thuật khá quan trọng, cô vẫn phải tới giúp sửa sang đạo cụ trước.
Nhan Nhã Tịnh vừa đến đoàn phim thì có một cậu trai ôm bó bách hợp rất lớn bước vào: “Xin hỏi ai là Nhan Nhã Tịnh ạ? Cô ấy có hoa.”
Nhan Nhã Tịnh nghi hoặc nhận bó hoa kia.

Ban đầu cô tưởng Hách Trung Văn đưa tới, không ngờ trên thiệp lại ký tên Giang Kiến Huy.
Giang Kiến Huy?
Nhan Nhã Tịnh nhíu mày, quả thật cô không nhớ ra mình có quen ai có tên thế này.
Lúc Nhan Nhã Tịnh cầm thiệp lên, Dương Mai đứng ngay bên cạnh cô, thấy cái tên ký trên thiệp thì lập tức bùng nổ.
Thì ra con Nhan Nhã Tịnh không biết xấu hổ này làm cậu Giang mê mẩn mất hồn!
Không thể nhịn nổi mà!
“Nhan Nhã Tịnh, đồ hồ ly tinh.

Mày cũng dám cướp cậu Giang của tao.

Tao phải đánh chết mày!” Dứt lời, Dương Mai giơ tay lên, vung thẳng bàn tay về phía mặt Nhan Nhã Tịnh..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play