Chương 1145

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy cứ phải giải thích vấn đề này hết lần này đến lần khác khiến cô thật bất đắc dĩ, nhưng vì mối quan hệ của hai người bọn họ, Nhan Nhã Tịnh vẫn phải tiếp tục giải thích, “Anh Hai, em chính là thích anh mà!”

“Hừ!”

Lưu Thiên Hàn cười lạnh, anh từng chút một gỡ tay Nhan Nhã Tịnh đang ở trên người anh xuống, “Nhan Nhã Tịnh, lời cô nói, một chữ tôi cũng không tin!”

Lưu Thiên Hàn lạnh lùng xoay người, anh vừa lên xe thì phát hiện thân hình Nhan Nhã Tịnh lảo đảo một cái, không kiểm soát được mà ngã ra đất.

Anh biết, anh không nên để ý đến sống chết của cái người phụ nữ chỉ coi anh thành thế thân của em trai anh này, nhưng thấy điệu bộ đau đớn đó của cô, anh vẫn không tự kiềm chế được mà lao đến trước mặt cô.

“Nhan Nhã Tịnh, cô cái người phụ nữ này, cô lại định chơi trò gì!”

Nhan Nhã Tịnh ngẩng mặt, nước mắt ầng ậng, “Anh Hai, em không cẩn thận lại bị trẹo mắt cá chân rồi.”

Bên ngoài biệt thự có đèn, Lưu Thiên Hàn cúi đầu nhìn, quả thật, mắt cá chân vốn nhỏ nhắn tinh tế của Nhan Nhã Tịnh đã đã xưng đỏ một cục lớn.

“Nhan Nhã Tịnh, kiếp trước tôi nợ cô chắc!”

Nghe thấy Lưu Thiên Hàn thấp giọng rủa thầm, Nhan Nhã Tịnh thiếu chút bật cười ra tiếng, cô liền biết, anh sẽ không tuyệt tình với cô như vậy đâu.

Nhưng vì khiến anh hồi tâm chuyển ý, cô vẫn tiếp tục bày ra bộ dáng đáng thương tội nghiệp, “Anh Hai, em đau quá! Em không đứng dậy được!”

“Đáng chết!”

Tuy khắp người lạnh lùng âm trầm, nhưng Lưu Thiên Hàn vẫn đành chấp nhận số phận ôm ngang Nhan Nhã Tịnh lên.

Sao anh không trực tiếp ném cái cô gái nhỏ này xuống cống cho rồi!

“Anh Hai, chúng ta như này tính là làm lành rồi đúng không?” Nhan Nhã Tịnh được chân lân đến đầu, thăm dò hỏi.

Anh không đánh gãy chân cô cô liền nên cảm tạ trời đất, làm lành cái rắm ý!

“Anh Hai, nếu anh không nói chuyện, em liền coi như chúng ta đã làm lành nha, anh vẫn là bạn trai của em.”

“Câm miệng!”

Mục đích của Nhan Nhã Tịnh đã đạt được, cô biết thân biết phận ngậm miệng, chỉ cần không chia tay, muốn cô biến thành câm cũng không sao, câm miệng thì câm miệng thôi!

Đến cùng, Nhan Nhã Tịnh cũng không phải là câm thật, không cách nào nhịn suốt mà không nói chuyện được.

Khi Lưu Thiên Hàn bế cố vào phòng cô, cô lại thăm dò hỏi lại một lần, “Anh Hai, chúng ta bây giờ thật sự không chia tay, đúng không?”

“Nếu em muốn chia tay, thì như em muốn!” Lưu Thiên Hàn tức đến muốn quăng chết cái người phụ nữ này, nhưng nhìn mắt cá chân xưng đỏ của cô, anh đau lòng, làm thế nào cũng không quăng xuống được.

Ánh đèn bên ngoài biệt thự có chút mờ tối, vết xưng đỏ trên mắt cá chân cô còn không thấy rõ như vậy, bây giờ dưới ánh đèn trong phòng, vết thương trên mắt cá chân cô đặc biệt chói mắt đáng sợ.

Cô phải ngốc đến mức nào, mới làm cho bản thân mình biến thành thế này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play