Nhan Nhã Tịnh không nói ra câu kế tiếp, nhưng chỉ cần là người trưởng thành là sẽ hiểu cô định hỏi gì sau đó.
Ý thức được khoảng cách của mình và anh vẫn hơi gần, cô lập tức lùi về sau vài bước, nhảy đến cạnh cửa, giữ khoảng cách tương đối an toàn với anh.
Cô cúi đầu, lặng lẽ kiểm tra quần áo trên người mình.
Rất mát mẻ!
Đầu óc Nhan Nhã Tịnh nổ cái “bùm”, cô cứ thế này ở chung một phòng với anh cả đêm đấy à?
Không đúng, chắc chắn không chỉ đơn giản là ở chung một phòng được!
Thấy Lưu Thiên Hàn không nói lời nào mà chỉ nhìn mình bằng ánh mắt sâu thẳm, cảm giác bất an trong lòng Nhan Nhã Tịnh càng thêm mãnh liệt.

Chẳng lẽ… không trong sáng thật à?
Tuy trong lòng rối bời muốn suy sụp tới nơi, nhưng Nhan Nhã Tịnh vẫn ôm tia may mắn cuối cùng: “Anh Lưu, tối qua chúng ta… chúng ta trong sáng ấy nhỉ?”
“Ừ, đương nhiên là chúng ta trong sáng rồi.”
Nghe Lưu Thiên Hàn đáp vậy, Nhan Nhã Tịnh thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng chưa để cô vui vẻ ba giây, Lưu Thiên Hàn đã nhẩn nha nói tiếp: “Tối qua chúng ta… chỉ làm chuyện mà vợ chồng nên làm thôi.”
Chuyện mà vợ chồng nên làm?
Nhan Nhã Tịnh lập tức trợn tròn mắt, cái gì mà chuyện vợ chồng nên làm?
Cô âm thầm kiểm tra người mình, chẳng lẽ thật sự “vượt rào” rồi ư?
“Anh Lưu đang đùa đấy à?” Nhan Nhã Tịnh cười gượng, cứng ngắc hỏi lại: “Sao tôi nhớ là chúng ta trong sáng mà?”
“Trong sáng à?”
Lưu Thiên Hàn rướn mắt, đáy mắt sáng quắc nhìn cô: “Ừ thì trong sáng mà.

Đêm qua em trong sáng quấn quít lấy tôi, em trong sáng đòi sinh bé con cho tôi, em trong sáng cởi…”
“Thôi dừng! Đừng nói nữa!” Nhan Nhã Tịnh xấu hổ không chịu nổi, đều nói say rượu hỏng việc, đúng là không sai chút nào mà.
Nhan Nhã Tịnh bất lực kêu rên, một người thanh cao như cô sao có thể vừa đụng vài giọt rượu đã làm ra những hành vi không thể miêu tả thế này!
“Không nói nữa.” Lưu Thiên Hàn rất nghe lời: “Tôi chỉ tò mò, giờ em vẫn còn cảm thấy giữa chúng ta trong sáng à?”
Nhan Nhã Tịnh không nói lời nào, cô không muốn thừa nhận đêm qua cô có gì đó với Lưu Thiên Hàn, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, không thể ăn quỵt được.
Mặc kệ giữa hai người từng xảy ra chuyện gì cũng đều không thể ở bên nhau.

Cô không thể tiếp tục sai lầm, đi vào vết xe đổ mãi.
Nhan Nhã Tịnh khẽ cắn môi, mãi một lúc lâu sau mới tìm về giọng nói của mình: “Anh Lưu, đêm qua tôi uống rượu, bất kể tôi có làm gì với anh đều không phải hành vi xuất phát từ lý trí.

Anh xem như… anh xem như đêm qua chưa từng xảy ra chuyện gì đi.”
Dừng một thoáng, Nhan Nhã Tịnh lại bổ sung: “Anh là bề trên của tôi, tôi thật sự kính trọng anh.

Tôi không mong có người hiểu lầm quan hệ giữa hai chúng ta.

Anh Lưu, sau này chúng ta cứ xem nhau như người xa lạ đi.

Như thế tốt cho cả anh và tôi.”
Nói xong lời này, Nhan Nhã Tịnh vô cùng bội phục chỉ số thông minh của mình.

Đúng thế! Dù sao tối qua cô cũng say rượu mà.

Cứ giả vờ mất trí nhớ, không thừa nhận chuyện đã làm tối qua là xong.

Đâu ai làm gì được cô!
Mỗi lần gặp mặt Lưu Thiên Hàn là tim cô lại rối bời thêm một chút.

Nếu hai người đã định sẵn không phải người cùng một thế giới thì dứt khoát đừng gặp nhau nữa thì hơn.
Chỉ là chuyện tối qua cô rất có lỗi với Hách Trung Văn.
Cô đã đồng ý thử tiếp nhận Hách Trung Văn, vậy mà lại lén xảy ra quan hệ với người đàn ông khác sau lưng anh ấy.
Cô cũng không có tư cách làm bạn gái Hách Trung Văn nữa, chuyện cô làm tối hôm qua khiến chính cô còn khinh bỉ bản thân.
Quả thực đêm qua Lưu Thiên Hàn chưa phát sinh quan hệ với Nhan Nhã Tịnh.

Có trời mới biết anh phải kìm nén cỡ nào mới có thể khống chế ý tưởng thừa nước đục thả câu.
Nhưng dù vậy, lúc này thấy cô vội vàng muốn chối bỏ, vạch rõ giới hạn với mình như thế vẫn làm anh khó chịu cực kỳ.
Lưu Thiên Hàn nhíu mày, đáy mắt sâu thẳm dâng lên một tia lửa: “Sao nào? Chơi tôi xong muốn quỵt nợ à?”
“Hả?” Nhan Nhã Tịnh ngớ người.

Cái gì mà cô chơi anh chứ? Sau khi cởi cái kia của anh xong là cô gục luôn rồi nhé.
“Nhan Nhã Tịnh, em như thế là vô trách nhiệm!”
Nghe Lưu Thiên Hàn nói câu này với chất giọng đứng đắn, Nhan Nhã Tịnh thật sự không biết nên làm gì cho phải.
Vốn là cô đuối lý, giờ bị Lưu Thiên Hàn chỉ trích như vậy khiến cô cảm thấy mình như một con heo đã ủi cải trắng nhà người ta còn không biết tốt xấu.
Nhan Nhã Tịnh nuốt khan một cái: “Anh Lưu, không phải tôi không chịu trách nhiệm, tôi làm như vậy… Tôi làm như vậy là vì tốt cho anh thôi.

Chúng ta không cùng vai vế.

Nếu mọi người biết giữa tôi và anh có quan hệ gì không minh bạch thì thanh danh của anh sẽ bị hủy hoại mất!”
“Thanh danh của tôi bị hủy hoại? Tôi ở cùng vợ mình, ai dám nói ra nói vào!”
Đáy lòng Nhan Nhã Tịnh dâng lên cảm giác bất lực: “Anh Lưu, anh muốn tôi nói với anh bao nhiêu lần thì anh mới chịu nhớ đây? Tôi không phải vợ anh, chúng ta ly hôn lâu rồi! Trên giấy ly hôn rành rành chữ ký cả hai chúng ta đấy!”
“Nhan Nhã Tịnh, chia tay với Trung Văn đi!” Lưu Thiên Hàn không muốn nhắc đến chuyện đơn ly dị với Nhan Nhã Tịnh, dứt khoát nói thẳng: “Em phải chịu trách nhiệm chuyện tối qua!”
“Tôi…”
Không chờ Nhan Nhã Tịnh phản bác, Lưu Thiên Hàn thẳng thừng ngăn chặn câu nói kế tiếp của cô: “Nhan Nhã Tịnh, tối hôm qua toàn là em chủ động, tôi là người bị hại.

Chẳng lẽ tôi còn không thể đòi lẽ phải cho mình à?”
Người bị hại…
Cơ thể bé nhỏ của Nhan Nhã Tịnh yếu ớt run rẩy, sao nghe anh nói cứ như cô là cường hào ức hiếp trai nhà lành thế!

Một câu người bị hại thoáng cái đã đưa anh lên đỉnh cao đạo đức, như thể mặc kệ sau đó cô nói gì cũng không cách nào biện minh cho mình được.
Nhan Nhã Tịnh trầm ngâm hồi lâu, chợt nảy ra một ý: “Anh Lưu, đêm qua tôi thật sự không cố ý đâu.

Nếu anh cảm thấy mình thiệt thòi thì tôi nghĩ cách đền cho anh nhé? Hay tôi đền anh tiền được không?”
Thấy Lưu Thiên Hàn không nói lời nào, Nhan Nhã Tịnh cho rằng anh đã động lòng, thử giơ tay lên thăm dò: “Một đêm, sáu triệu được không?”
Nói tới đây, Nhan Nhã Tịnh cũng xót thịt lắm, cô vốn đã phải trả cho anh ba tỷ rồi, giờ thêm sáu triệu nữa là cô phải giảm biết bao nhiêu bữa có thịt đây!
Môi Lưu Thiên Hàn giật giật, đáy mắt tối tăm không rõ.

Trong mắt cô, một đêm của anh chỉ trị giá sáu triệu thôi à?
Nhan Nhã Tịnh cho rằng Lưu Thiên Hàn chê ít, lại xót xa chìa thêm ngón tay ra: “Chín triệu được không?”
Mặt Lưu Thiên Hàn càng khó nhìn hơn, anh thong thả mặc quần áo xuống giường, đi từng bước tới trước mặt cô.

Nhan Nhã Tịnh biết không nên nhìn, nhưng lúc Lưu Thiên Hàn mặc quần áo lại vẫn không nhịn được mà liếc qua.
Cô giả vờ giả vịt che mắt: “Anh Lưu nói đi, rốt cuộc anh muốn bao nhiêu?”
“Nhan Nhã Tịnh, muốn đền cho tôi thì làm thế này.”
Nói xong, Lưu Thiên Hàn cúi xuống, đặt môi mình lên môi cô.
Cửa phòng chợt bị đẩy ra, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ nhập nhèm buồn ngủ đi vào: “Mẹ, thơm chào buổi sáng.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play