CHƯƠNG 1087

Lưu Quốc Trung không nói chuyện ngay mà lại trầm ngâm một lát, sau đó mới từ tốn lên tiếng.

Năm nay ông ấy đã gần 70, nhưng bởi vì bảo dưỡng tốt nên nhìn qua chỉ trông tầm 50 tuổi thôi.

Hốc mắt của ông rất sâu làm tôn lên đôi mắt sắc bén kia, trông càng sáng ngời càng có thần. Khi ông nhìn chằm chằm người khác không dịch mắt, dường như có thể khiến người ta cảm thấy bị nhìn thấu cả linh hồn.

“Gia Thành, mấy tháng này cháu thể hiện rất tốt. Nhưng bác vẫn cân nhắc mãi, cách tốt nhất để giải quyết chuyện lần này quả thật là cháu phải tự nhận lỗi từ chức.”

Lưu Quốc Trung khựng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Lưu Thị chúng ta là doanh nghiệp trăm năm, ông nội cháu giao Lưu Thị tới tay chúng ta là vì muốn chúng ta mở rộng và phát triển Lưu Thị, chứ không phải hủy hoại nó. Chúng ta kinh doanh không thể chỉ bận tâm tới tư dục của bản thân, mà còn phải gánh vác trách nhiệm với cổ đông, với xã hội.”

“Bây giờ Lưu Thị vì sai lầm của bản thân mà tạo ra ảnh hưởng không tốt với xã hội, chúng ta nên gánh vác trách nhiệm, cho đại chúng một câu trả lời thích đáng! Gia Thành, bác tin cháu không phải đứa nhỏ không phân biệt được thị phi, bác càng tin cháu sẽ không cho phép cấp dưới làm ra hành vi bớt xén nguyên vật liệu tại công trình quan trọng như thế. Nhưng cháu chính là người cầm lái Lưu Thị, nếu Lưu Thị làm sai, cháu là người đứng mũi chịu sào, phải đứng ra gánh vác trách nhiệm!”

Mỗi lời của Lưu Quốc Trung đều rất khí phách hùng hồn. Lưu Thiên Hàn cũng thừa nhận lời này của Lưu Quốc Trung rất có đạo lý.

Nhưng nếu có người cố ý phá sụp cầu thì sao? Đương nhiên là anh không ngốc đến mức gánh tội thay cho người khác!

Nhưng tạm thời chưa có căn cứ xác thực, anh không thể nói ra suy đoán của mình trước mặt nhiều người như thế, chỉ khẳng định chắc chắn với Lưu Quốc Trung: “Bác cả yên tâm, cháu sẽ không để Lưu Thị hủy trong tay mình đâu!”

“Gia Thành, cháu đồng ý nhận lỗi từ chức đấy à?” Lưu Quốc Nam vui vẻ ra mặt, chỉ thiếu điều phóng pháo chúc mừng nữa thôi.

Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Quốc Trung đang giữ vẻ mặt nghiêm nghị: “Anh cả, một nước không thể một ngày không có vua. Lưu Thị cũng không thể một ngày không có người quản lý được. Đúng là ngày trước Kiêu làm sai nhiều chuyện, nhưng giờ nó đã biết lỗi rồi. Người xưa có câu ‘biết sai biết sửa quý hơn vàng’. Anh cả, có phải anh nên cho Kiêu một cơ hội, để nó làm chủ tịch Lưu Thị chúng ta đúng không?”

Nghe Lưu Quốc Nam nói vậy, Lưu Thiên Hàn âm thầm cười mỉa. Dã tâm người này đầy tràn cả rồi, đúng là không nhịn nổi nữa.

Có điều, muốn cho Lưu Kiêu tiếp quản Lưu Thị ấy hả? Nằm mơ đi!

Không ngờ Lưu Quốc Nam lại ôm tâm tư như thế, sắc mặt Lưu Quốc Trung cũng khó coi: “Chú ba, sao có thể quyết định chủ tịch mới của Lưu Thị một cách qua loa như vậy được! Một mình anh không thể làm chủ được chuyện này! Huống hồ, Gia Thành còn chưa từ chức chủ tịch Lưu Thị đâu!”

“Anh cả, có phải em cố ý chèn ép đuổi Gia Thành đi đâu! Gia Thành phạm phải lỗi lớn như vậy, sớm muộn gì cũng phải rời Lưu Thị thôi. Anh cả, Kiêu lại biết nỗ lực như thế, chẳng lẽ anh không thể cho thằng bé một cơ hội được ư?”

“Bác ba, bác sốt ruột quá mức rồi thì phải?” Lưu Thiên Hàn chậm rãi lên tiếng, ngón tay khớp xương rõ ràng khẽ gõ nhịp lên mặt bàn trước mắt, áp lực vô hình lan tràn cả phòng họp: “Bác ba, đúng là Lưu Kiêu có tâm muốn làm chủ tịch Lưu Thị chúng ta. Nhưng chỉ e cậu ta không ngồi lên nổi cái ghế này đâu!”

“Gia Thành, cậu nói thế là có ý gì? Cái gì mà Kiêu không ngồi nổi?” Lưu Quốc Nam thấy ban nãy Lưu Quốc Trung cũng đồng ý để Lưu Thiên Hàn tự nhận lỗi từ chức, đã nhận định Lưu Quốc Trung đứng về phía mình, không khỏi càng tràn đầy tự tin.

“Chỉ cần anh cả gật đầu, chỉ cần ban giám đốc và cổ đông cấp cao đồng ý thì Kiêu chính là chủ tịch mới của Lưu Thị chúng ta!”

“Bác ba, phải mở họp bỏ phiếu mới có thể quyết định chủ tịch mới của Lưu Thị. Bác chắc chắn số cổ phiếu của mấy cổ đông bác thu mua có thể áp đảo Lưu Gia Thành này sao!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play