CHƯƠNG 1045

Nhan Nhã Tịnh chạy chậm đến trước xe, định gõ cửa sổ kêu Lưu Thiên Hàn xuống xe.

Nhưng tay cô còn chưa kịp chạm vào thì cửa sổ xe đã cánh cửa xe đã đột ngột mở ra. Ngay sau đó bên trong vang lên tiếng hét tức giận của Lưu Thiên Hàn: “Nhan Nhã Tịnh, cô bị bệnh đấy à! Ai cho cô dầm mưa hả!”

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy có lẽ cô bị mưa xối đến nỗi đầu óc không được bình thường mất rồi. Sao bây giờ bị anh Lưu mắng như vậy mà đáy lòng cô vẫn cảm thấy rất ấm áp chứ.

Nhan Nhã Tịnh ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, thành thật nói với Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, em muốn gặp anh, nhưng anh lại không nghe điện thoại của em. Em sợ sẽ không tìm được anh nên chỉ có thể ở đây chờ anh thôi.”

May mà anh không để cô chờ lâu lắm.

Nghe Nhan Nhã Tịnh nói như vậy, Lưu Thiên Hàn mới chú ý mình không cẩn thận chỉnh điện thoại về chế độ yên lặng. Mà trên màn hình đúng là có mấy cuộc gọi nhỡ của cô.

“Nhan Nhã Tịnh, sau này không được dầm mưa nữa!” Lưu Thiên Hàn lạnh lùng ra lệnh.

“Vâng.” Nhan Nhã Tịnh gật đầu như giã tỏi, nhớ đến chuyện Cung Tư Mỹ bị bắt cóc, cô vội vàng hỏi: “Anh hai, đã tìm được Cung Tư Mỹ chưa? Em đến đây chính là muốn giải thích với anh, em thật sự không cho người bắt cóc cô ta.”

“Em thừa nhận là mình không thích cô ta, nhưng cho dù ghét đến đâu em cũng không thể làm ra chuyện bắt cóc mất hết tính người này được! Anh hai, em biết anh không tin em, nhưng dù thế nào em cũng mong anh có thể cho em một cơ hội giải thích. Em không làm, thật sự không hề làm.”

“Nhan Nhã Tịnh, cô đứng đây xối mưa lâu như thế chính là để nói những lời này với tôi à?”

Nhan Nhã Tịnh khẽ gật đầu: “Anh hai, nể tình em dầm mưa lâu như vậy, anh có thể đừng chỉ tin lời nói một phía của Cung Tư Mỹ được không?”

Nghe ra sự dè dặt rõ ràng trong lời Nhan Nhã Tịnh, trong lòng Lưu Thiên Hàn không kiềm nén được sự đau lòng che trời lấp đất. Anh bước lên trước một bước, ôm chặt cô vào lòng. Tuy rằng lời nói ra vẫn lạnh lùng đến đáng sợ, nhưng vẻ dịu dàng trong mắt lại không gì che giấu nổi.

“Nhan Nhã Tịnh, có phải cô bị ngốc không hả!”

Thấy trên người Nhan Nhã Tịnh đã ướt đẫm, Lưu Thiên Hàn không dám lề mề, lập tức bế ngang người cô lên rồi đặt vào ghế sau.

Nhan Nhã Tịnh biết Lưu Thiên Hàn có thói quen ở sạch. Cô sợ người mình ướt sẽ làm bẩn xe anh, sợ anh nổi giận nên bất giác muốn xuống xe.

“Anh hai, không cần ngồi xe đâu, em đi bộ là được rồi.”

Lưu Thiên Hàn cảm thấy mình thật sự sắp bị người phụ nữ này làm cho tức chết luôn rồi. Cô đã ướt nhẹp như vậy rồi mà còn muốn xuống xe đi bộ dầm mưa nữa à?

Lưu Thiên Hàn tức đến mức không muốn nói chuyện với Nhan Nhã Tịnh nữa, thẳng thừng khóa cửa xe rồi ngồi lên xe giẫm chân ga.

Nhan Nhã Tịnh ngồi ngay ngắn, cố gắng không làm bẩn ghế sau xe Lưu Thiên Hàn. Dù sao, bởi chuyện Cung Tư Mỹ bị bắt cóc mà quan hệ giữa hai người đã trở nên hơi căng thẳng, cô không thể làm nó càng tồi tệ hơn được.

“Anh hai, có phải anh không tin em không?” Giọng Nhan Nhã Tịnh khẽ khàng như muỗi kêu, vừa nghĩ đến việc anh Lưu đã từng tin tưởng mình như thế, nay lại chỉ tin người phụ nữ khác, tim cô lập tức đau như cắt.

Lưu Thiên Hàn chỉ im lặng, bây giờ anh vẫn đang chìm đắm trong cơn giận người phụ nữ này đứng ngây người dưới mưa nên không muốn để ý đến cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play