Chương 1015

Lưu Thiên Hàn vẫn đang sầm mặt, trong đôi mắt âm u của anh là sự lạnh nhạt khiến lòng người lạnh lẽo: “Nằm mơ đi!”

Nói xong câu này, anh mặc kệ ánh mắt của tất cả mọi người mà bế Nhan Nhã Tịnh nhanh chân đi ra khỏi cửa hàng.

Cung Tư Mỹ cắn chặt môi, tình cảnh mà cô ta lo lắng nhất vẫn xảy ra!

Anh không chống lại được sức ảnh hưởng của Nhan Nhã Tịnh mang tới cho anh, khiến một mình cô ta phải chịu đựng sự xấu hổ khi bị vứt bỏ trước mặt nhiều người như vậy!

Cô ta đâu thể cam lòng!

Cung Tư Mỹ hít sâu vài hơi, nhanh chân đuổi theo Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh: “Anh Gia Thành, anh buông Nhan Nhã Tịnh xuống có được không?”

Các nhân viên xung quanh cửa hàng không ngừng bàn tán, khiến cõi lòng Cung Tư Mỹ càng thêm chật vật. Đôi mắt cô ta ầng ậng nước, nhìn Lưu Thiên Hàn với vẻ đáng thương rồi nói: “Anh Gia Thành, anh bế Nhan Nhã Tịnh rời đi trước mặt nhiều người như vậy, vứt một mình em ở lại đây, anh muốn người khác nhìn em như thế nào?”

“Anh Gia Thành, để Nhan Nhã Tịnh và chồng sắp cưới của cô ta rời đi đi, anh ở lại đây với em có được không? Anh Gia Thành, em muốn chọn kỹ mấy bộ lễ phục, ngày mai em còn muốn xinh đẹp lộng lẫy đứng bên cạnh anh! Anh Gia Thành, anh ở lại đi, có được không?”

Lời Cung Tư Mỹ vừa dứt, Lâm Tư Hãn đã ôm ngực hét lên như ruột gan đứt lìa với Lưu Thiên Hàn: “Buông Nhã Tịnh xuống! Buông nhã Tịnh của tôi xuống mau! Khốn nạn, ai cho phép anh cướp Nhã Tịnh của tôi đi!”

“Nhã Tịnh, Nhã Tịnh của tôi…”

Lưu Thiên Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Tư Hãn, khiến Lâm Tư Hãn còn muốn phát huy diễn xuất lập tức im re.

Thấy Lâm Tư Hãn không còn la hét loạn xạ nữa, sắc mặt Lưu Thiên Hàn cuối cùng cũng bớt tối sầm đi. Nhưng sắc mặt của anh còn chưa đỡ hơn được mấy giây thì Nhan Nhã Tịnh trong lòng anh lại không sợ chết mà nói: “Anh hai, anh buông em xuống đi! Em phải đi tìm Tư Hãn!”

Cô còn định đi tìm cái tên mặt non ẻo lả này ư!

Ban nãy cô anh anh em em với cái tên mặt non ẻo lả đó trong phòng thử đồ còn chưa đủ sao!

Nghĩ cũng đừng hòng!

“Anh Gia Thành, đừng đi mà, có được không?”

Thấy Lưu Thiên Hàn khựng lại không đi nữa, Cung Tư Mỹ còn tưởng rằng biện pháp giữ chân của cô ta đã thành công rồi. Ai ngờ, ngay sau đó cô ta lại nghe thấy giọng nói không chút tình cảm nào của Lưu Thiên Hàn: “Em cứ thoải mái chọn lễ phục đi, lát nữa anh bảo Nhạc Dũng tới đón em.”

Nói xong câu này, Lưu Thiên Hàn bế Nhan Nhã Tịnh lên xe luôn.

Cung Tư Mỹ vẫn giữ tư thế hơi nghiêng người về phía trước khi nãy, đứng sững sờ tại chỗ, tới tận bây giờ cô ta cũng không dám tin, anh cứ thế bế Nhan Nhã Tịnh rời đi ư?

Sao anh có thể tàn nhẫn với cô ta như thế!

“Anh Gia Thành…”

Giọng nói của Cung Tư Mỹ nghe khàn khàn đáng thương, nhưng khuôn mặt của cô ta lại căm hận đến mức vặn vẹo biến dạng.

Nhan Nhã Tịnh, cô dựa vào cái gì mà cướp người đàn ông cô ta yêu nhất hết lần này tới lần khác như thế!

Người đàn ông của Cung Tư Mỹ này, đừng ai mơ cướp được đi, phật tới giết phật, thần tới giết thần!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play